Nhìn thấy anh ta xuất hiện, Lý Hải Vân và những cô khác khác đều hết mực vui mừng, nũng nịu nói: “Cậu ba Huy!” 

Cậu ba Huy nâng chiếc cằm nhọn hoắt của Lý Hải Vân lên, sau đó lại đá Lý Dịch Hàm lăn cù trên đất, lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, còn bằng một con chó!”. 

Lý Dịch Hàm nghe thấy vậy, gương mặt ngập tràn sự ái náy. 

Bình thường anh ta chuyên bức áp người dân, không nể nang một ai, hơn nữa mỗi tháng còn lấy ba mươi lăm triệu phí bảo vệ. 

Nhưng đến thời khắc quan trọng anh ta lại không thể giúp được gì, không dám đắc tội với bất kỳ ai. 

Tuy nhiên, anh ta cũng không lập tức cút xéo mà lùi sang một bên, muốn xem thử ai là người mạnh hơn, ai mạnh hơn thì anh ta sẽ đứng về phía người đó. 

“Thằng nhóc kia, nói cho anh biết, người đứng trước mặt anh lúc này là cậu ba Vạn, là người của nhà họ Vạn nổi tiếng ở Vũ Thành, cũng là cháu trai của ông Vạn Khiếu Đường. 

Là em họ của đội phó đội cảnh sát Vạn Thiên Cửu và cảnh sát trưởng Vạn Phước Nhận! 

Cậu ba Huy - Vạn Thiên Huy!” 

Nhìn thấy chỗ dựa của mình vững chắc đến độ đó, gương mặt Bạch Nhất Đồng không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo. 

Lúc này, cô ta chỉ vào vào mũi Bùi Nguyên Minh, khịt mũi nói: “Cậu chủ Huy là cổ đông lớn nhất của bệnh viện Thiên Ái này! 

Anh động đến bệnh viện Thiên Ái của chúng tôi cũng chính là động chạm đến 

cậu chủ Huy, động chạm đến ông chủ Đường!” 

Anh nghĩ rằng mình có tư cách gì, có bản lĩnh gì mà dám khiêu khích như thế hả?" 

Bạch Nhất Đồng đắc thắng nói: “Anh còn không mau quỳ xuống xin tha đi?” 

Lý Hải Vân cũng đắc ý, cười khẩy nói: “Nghe thấy chưa? Còn không mau quỳ xuống?” 

Đám người thuộc bệnh viện Thiên Ái cũng nghênh mặt lên, bọn họ đều chuẩn bị chửi mắng Bùi Nguyên Minh. 

Bọn họ cho rằng cho dù Bùi Nguyên Minh có đánh giỏi đến đâu, thân phận có ghê gớm đến đâu thì khi gặp phải người nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành, cũng phải cút xéo mà thôi. 

Dẫu sao thì bọn họ cũng đã nhiều lần chứng kiến những cậu chủ ghê gớm ở vùng ngoài đến đều bị Vạn Thiên Huy đè bẹp. 

Lý Dịch Hàm cũng cúi đầu cười lạnh, anh ta cảm thấy Bùi Nguyên Minh sắp tiêu đời rồi. 

Mặc dù Vạn Phước Nhân nói trong điện thoại rằng Bùi Nguyên Minh là anh em của anh ta. 

Nhưng vấn đề là, Vạn Thiên Huy là em họ của Vạn Phước Nhân! 

Nghe đến nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành, sắc mặt Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân trở nên vô cùng khó coi. 

Mà Thanh Linh cũng có độ hiểu biết nhất định về những nhà giàu có quyền có thế ở Vũ Thành, cho nên lúc này sắc mặt của bà ta cũng tối sầm lại, bà ta cũng cảm thấy Bùi Nguyên Minh xong đời rồi. 

Chỉ có biểu cảm của Lỗ Đạo Thiên là vô cùng kỳ lạ, bởi vì anh ta biết rõ Bùi Nguyễn Minh là ân nhân cứu mạng của Vạn Khiểu Đường. 

“Cậu ba Huy sao?” 

Bùi Nguyên Minh nhìn Bạch Nhất Đồng rồi cười nhạt. 

“Là cổ đông lớn nhất bệnh viện Thiên Ái của các người sao?” 

“Anh là người chống lưng cho Bạch Nhất Đồng đó à?” 

“Đúng vậy! Bây giờ anh đã biết người đứng sau bà đây là ai rồi chứ?” 

Khuôn mặt Bạch Nhất Đồng hiện lên vẻ đắc ý. 

“Bây giờ anh đã biết sợ rồi đúng không? Đã biết sợ chết rồi đúng không? 

Nếu như sợ thì lập tức quỳ xuống liếm hết nước bọt trên mặt đất, sau đó tự bẻ gãy tay chân mình rồi bồi thường thêm ba mươi lăm tỷ là được! 

Nếu làm được như vậy có lẽ tôi sẽ niệm tình mà bảo bọn họ cho anh một con đường sống!”. 

Bạch Nhất Đồng khinh thường nói. 

“Nếu không, không chỉ có anh tiêu đời mà những người phụ nữ này cũng thế! 

Tôi sẽ bán bọn họ đến mấy chỗ giải trí, để bọn họ phải tiếp khách cả ngày lẫn  đêm!” 

“Bùi Nguyên Minh, nhà họ Vạn không phải người mà chúng ta có thể khiêu khích đâu!” 

Thanh Linh run rẩy nói. 

“Không phải cậu có rất nhiều tiền sao? Mau đền bù đi!” 

Rõ ràng bà ta chỉ muốn được an toàn, những chuyện khác đều quan trọng. 

Trịnh Khánh Vân cũng nhìn Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt lo lắng, nói: “Anh rể, hay là chúng ta đền tiền đi, “phượng hoàng gãy cánh không bằng gà nhà” anh à!” 

Trịnh Khánh Vân lo rằng một khi xử lý không khéo thì Bùi Nguyên Minh sẽ bị thua thiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play