*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi bị tát hai bạt tay, khuôn mặt Lý Dịch Hàm đầy những dấu tay sưng tấy
và đỏ.
Cả người anh ta run lên, hận không thể lấy súng ra bắn chết Bùi Nguyên Minh.
Thế nhưng cuối cùng anh ta chỉ có thể thều thào: “Anh Minh, tôi xin lỗi!”
Sự chênh lệch giữa anh ta và Vạn Phước Nhân là một khoảng cách xa vạn
dặm.
Làm sao anh ta dám ở ngay nơi này ra tay với Bùi Nguyên Minh cơ chứ?
“Đến đây!”
Bùi Nguyễn Minh không có ý tha cho Lý Dịch Hàm mà đưa ngón tay ra ngoắc
anh ta đến.
“Nói cho tôi biết, một tháng anh nhận của Bạch Nhất Đồng bao nhiêu tiền?”
Lý Dịch Hàm run rẩy một lúc mới thì thào đáp: “Ba. Ba mươi lăm triệu..”.
“Bốp!”
Bùi Nguyên Minh lại tát anh ta một bạt tay thật vang.
“Anh rẻ rúng đến thế sao?
Chỉ có ba mươi lăm triệu đã có thể mua chuộc được anh rồi à?
Anh làm mất mặt hết người ở đồn cảnh sát rồi còn đâu!”
“Bốp, bốp bốp!”
Bùi Nguyên Minh tát liên tục mấy bạt tay, lãnh đạm nói: “Một người nhận tiền đút lót của người khác làm việc mà cũng có tư cách nhắc đến luật pháp với tôi
sao?
Bây giờ anh nói cho tôi biết, rốt cuộc thì trong mắt anh luật pháp là gì?
Nói đi!”
Lý Dịch Hàm gục đầu xuống, mí mắt giật liên hồi, trông anh như một con lợn đang chờ bị giết thịt.
Đòi dạy dỗ Bùi Nguyên Minh sao?
Cho Bùi Nguyên Minh biết cái gì gọi là pháp luật sao?
Anh ta có thể sao?
Anh ta dám sao?
Anh ấy xứng đáng sao?
“Sao hả? Anh không dám à?”
Bùi Nguyên Minh Vỗ nhẹ lên mặt Lý Dịch Hàm, lãnh đạm nói: “Còn không đủ dũng khí để bắt nạt thiện nam tín nữ, cũng dám đứng ra diệu võ giương oai sao?
Xem ra tôi phải lột bộ đồ đặc chế của anh xuống, tổng anh vào nhà lao cảnh
tỉnh rồi”
“Anh Minh, tôi xin lỗi!
Tôi biết sai rồi!
Sau này tôi thật sự không dám nữa!”
Lý Dịch Hàm không thể không sợ hãi, anh ta quỳ rạp xuống đất rồi liên tục cập đầu trước Bùi Nguyên Minh, không còn chút lòng tự trọng nào nữa.
Anh ta biết rất rõ nếu như Bùi Nguyên Minh muốn xử lý anh ta thì chỉ cần nói một tiếng với Vạn Phước Nhân thôi, bộ da của anh ta sẽ bị lột xuống thật đó!
Khóe mắt Bạch Nhất Đồng không ngừng co giật, cơ mặt của Lý Hải Vân cũng
không khá hơn là bao.
Bọn họ vô cùng khó hiểu, rốt cuộc thù Bùi Nguyên Minh này có thân phận gì
chứ?
Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi mà đã khiến một kẻ hống hách kiêu căng như Lý Dịch Hàm sợ đến nông nỗi này!
Ngay sau đó Bạch Nhất Đồng cũng lấy điện thoại di động ra, lập tức gửi một
tin nhắn.
Một tên Lý Dịch Hàm không ngăn nổi Bùi Nguyên Minh, cô ta chỉ có thể đi tìm người khác giúp đỡ.
Cô ta không tin một người không phải họ Long cũng không phải họ Vạn mà lại dám ở chốn Vũ Thành này giương oai tác quái.
“Biết sai rồi sao?”
Bùi Nguyên Minh cười rồi khẽ hỏi.
“Được, tôi cho anh một cơ hội!”
Bùi Nguyên Minh đá Lý Dịch Hàm lăn trên mặt đất, khẽ nói: “Tôi nghĩ cái bệnh viện này không cần thiết tồn tại nữa rồi!
Anh niêm phong nó lại đi!”
“Niêm phong sao?
Ai dám khoác lác ở đây thế hả?
Có khí thế thật đấy nhỉ?”
Đúng lúc này, một giọng nói mang đậm chất khinh thường và mỉa mai vang lên từ phía sau đám đông.
“Tên nhãi nào thể này?”
“Cậu ba Huy!”
Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt nghiêm nghị và khó coi ban nãy của Bạch Nhất Đồng bỗng chốc chuyển sang vui mừng, sau đó quay đầu lại chào đón một đám người trẻ tuổi có cả nam lẫn nữ.
“Cậu ba Huy, anh thật tốt bụng!
Tên này đang giương oai ở chỗ chúng ta, làm người của chúng ta bị thương, chẳng những không nộp tiền mà còn muốn niêm phong bệnh viện của chúng ta nữa.