Hôm nay Hứa Tuyết Kỳ mặc một chiếc sườn xám, xẻ sâu đến đùi, khiến cho hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, dụ dỗ lòng người, câu hồn đoạt phách.

Không thể không thừa nhận người có khả năng trở thành mợ chủ của Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas trong tương lai như Hứa Tuyết Kỳ, quả thật có chỗ hơn người. | ít nhất sau khi bị người ta vả mặt, cũng không ru rú ở trong phòng cam chịu, còn có thể ra ngoài giao tiếp, đủ để chứng minh bản lĩnh tâm tính của cô ta.

| Bùi Nguyên Minh đang cảm thán, ánh mắt Thôi Văn Triết lại dừng trên một người thanh niên có làn da ngăm đen đang ngồi bên cạnh Hứa Tuyết Kỳ.

“Thằng cha Mạnh Chí Cường này về Cảng Thành từ khi nào thế? Sao tôi không nhận được tin tức?” | Đồng Hoài An cũng thấp giọng nói.

“Không phải thằng cha này sang Châu Phi chơi trò lính đánh thuê, thậm chí thời gian gần đây còn chiếm được mấy mỏ vàng à?”

“Sao anh ta lại đột nhiên trở về? Chuyện này không phù hợp với tính cách của anh ta”.

Nghe thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt của Bùi Nguyên Minh cũng dùng trên người đàn ông có làn da ngăm đen mặc trang phục sặc sỡ kia.

Trên người anh ta tỏa ra khí tức giống như lính đánh thuê trên chiến trường, mang theo sát khí hoàn toàn không hợp với những người có khí chất cao quý đang ngồi bên cạnh.

Chẳng qua lúc mọi người nhìn anh ta, cả đám đều không dám khinh thường, ngược lại còn rất khách khí.

Hứa Tuyết Kỳ đối với anh ta cũng cười nói tự nhiên, thỉnh thoảng còn cùng anh ta nói mấy câu, ngẫu nhiên chạm cốc, quan hệ nhìn qua khá tốt.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy người này, mang theo hiếu kỳ hỏi. “Thoạt nhìn thằng cha này có vẻ là nhân vật lớn, anh ta có lại lịch gì thế?”

“Cậu cả nhà họ Mạnh, một trong bốn gia tộc hàng đầu của Cảng Thành, Mạnh Chí Cường - Một trong bốn cậu chủ của Cảng Thành”

“Nhưng anh ta khác với những cậu chủ còn lại, anh ta không thích tham gia chính trị, cũng không thích kinh doanh, anh ta thích cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao”.

Bùi Nguyên Minh cười, nếu Thôi Văn Triết đã muốn thử một chút thì cứ để anh ta thử, tuy nhiên Bùi Nguyên Minh cảm thấy khả năng hòa đàm bằng không.

Thôi Văn Triết hít sâu một hơi, anh ta có lòng giúp Bùi Nguyên Minh xử lý chuyện này, lúc này trên mặt đều là nụ cười, dẫn đầu đi vào trong sân này.

Nhìn thấy khách không mời mà đến, mọi người dùng trò chuyện, hờ hững nhìn qua.

Thôi Văn Triết đi lên một bước, nhìn Hứa Tuyết Kỳ cười nói.

“Cô Hứa đã lâu không gặp, tối nay tôi đến là để gặp cô, có thể nể mặt tôi dành chút thời gian, chúng ta tán gẫu mấy câu?”

“Nể mặt?”

Không đợi Hứa Tuyết Kỳ lên tiếng, Mạnh Chí Cường đã đứng lên, đi thẳng đến trước mặt Thôi Văn Triết, lấy ra một khẩu súng chỉ vào trán anh ta.

“Ở chỗ chúng tôi, anh có mặt mũi gì chứ, quỳ xuống nói chuyện!”.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play