Trên mặt Lâm Nhã Chi là nụ cười công thức hóa, muốn có bao nhiêu giả trân thì có bấy nhiêu giả trân, khiến cho người ta hận không thể tát lên gương mặt này một cái.

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú cười, xem ra đây là đang làm khó dễ Thôi Văn Triết.

Dù sao một cậu cả nhà họ Thôi, tuy không phải là cậu chủ cấp cao nhất Cảng Thành và Las Vegas, nhưng theo lý mà nói, ở chỗ như thế này soát mặt anh ta cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Nhưng bây giờ Cảng Thành và Las Vegas đều biết nhà họ Thôi không chút chùn bước đứng ở bên anh, cho nên đánh mặt nhà họ Thôi, nói trắng ra là khiến anh khó chịu.

Thôi Văn Triết đang muốn ra tay, Đổng Hoài An thản nhiên nói.

“Anh Thôi, không cần thiết phải ra tay ở chỗ này, hai người chúng ta đều đây, nếu thật sự ra tay, trái lại sẽ bị đối phương nói chúng ta không tuân thủ quy định.”

“Thẻ hội viên này tôi có, hơn nữa còn là cao cấp nhất.”

Trong lúc nói chuyện, Đổng Hoài An từ trong chiếc túi Hermes mang theo bên người lấy ra một chiếc thẻ đưa tới.

Chiếc thẻ hội viên này là lúc trước Hứa Tuyết Kỳ đưa cho cô ta, tuy cô ta chưa từng dùng, nhưng không nghĩ đến lúc này lại phát huy tác dụng.

“Tấm thẻ này là năm đó Hứa Tuyết Kỳ tự tay đưa cho tôi, nếu như ngay cả cái này cũng không nhận, tôi có thể cho rằng hội sở Kim Ngọc đang cố ý làm khó dễ tôi, không vấn đề chứ?” Vẻ mặt Đổng Hoài An thản nhiên.

Thôi Văn Triết thì cười lạnh, món nợ hôm nay anh ta nhớ kỹ, tuy hiện tại anh ta khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng bản tính của anh ta chính là cậu ấm nhà giàu, sao có thể bị loại người này tùy ý đánh mặt?

Lâm Nhã Chi nhe thấy thế thì hơi sững sờ, hiển nhiên cô ta không nghĩ đến Đổng Hoài An có thẻ hội viên.

Theo lý mà nói đám cậu ẩm thiên kim danh viện này đều thích soát mặt, căn bản không thèm sử dụng thứ này.

Thôi Văn Triết cân nhắc đến hôm nay tới hòa đàm, lúc này đành nén giận.

Sau đó dưới sự dẫn đường của Thôi Văn Triết, một nhóm người đi đến chỗ sâu trong một cái sân của hội sở Kim Ngọc.

Trong sân này có không ít nam nữ, tất cả đều đang cung ly bàn tán sôi nổi. | Xung quanh còn có không ít vệ sĩ, hộ vệ, từng người đều để tay bên hông, rõ ràng là mang theo súng.

Bùi Nguyên Minh hơi nheo mắt, phát hiện trong này có nam có nữ, có người Đảo Quốc, có người Băng Quốc, người nước Mỹ.

Bọn họ ngồi cùng một chỗ, khí thế kinh người, giống như đang chỉ điểm giang sơn.

Mà ngồi ở giữa chính là Hứa Tuyết Kỳ thiếu chút nữa đã bị anh đánh lệch mặt.

| Chẳng qua cô cả nhà họ Hứa này không biết đi đâu tìm được bác sĩ giỏi, chưa tới một ngày mà thương thế trên mặt đã khỏi.

Chẳng qua nếu nhìn kỹ vẫn còn có một số dấu vết, chỉ là cô ta trang điểm kỹ, lúc này đã che hết dấu vết đó.

Nếu như không phải Bùi Nguyên Minh, đổi thành những người khác, chắc chắn không nhìn ra hôm qua mặt của cô ta gần như bị đánh thành đầu heo.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play