“Ai dô, các người đẹp nói thì thầm gì đấy? Có phải đang thảo luận trong số các người, ai tới trước không? Yên tâm đi, anh đây đều sẽ chia đều hết mà, không bên trọng bên khinh đâu.” Một tên công đồ trực tiếp khoác lên bả vai Triệu Lan Hương với vẻ mặt đầy thô bỉ, dù sao thì vóc người của Triệu Lan Hương cũng rất tốt.

Triệu Lan Hương kinh hoảng né người, tức giận nói: “Anh đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi.”

“Ai dô, cảm thấy anh bẩn hả? Không sao cả, một lát có thể em còn bẩn hơn cả anh đấy, nhưng mà anh sẽ không chê em đâu.” Tên côn đồ sờ cằm, nước bọt cũng sắp chảy ra.

Giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn của An Diệu Linh cũng trắng bệch, cô ấy núp sau lưng Trịnh Tuyết Dương sợ đến sắp phát khóc.

Trịnh Tuyết Dương vừa che chở cho cô ấy vừa đứng lên, bởi vì cô biết rõ đầu sỏ trong chuyện này chắc chắn là Châu Tuệ Mẫn. “Châu Tuệ Mẫn, giữa chúng ta có mâu thuẫn, cùng lắm thì tôi có thể xin lỗi cô, cần gì cô phải làm ra những chuyện này chứ?” Chân mày Trịnh Tuyết

Dương khẽ nhíu lại.

“Trịnh Tuyết Dương, bản thân cô có bao nhiêu đàn ông thì có liên quan gì đến tôi chứ? Làm sao tôi biết được bọn họ có quan hệ thế nào với cô? Hơn nữa bây giờ tôi cũng rất sợ đấy! Chồng ơi, bảo vệ em đi.” Gương mặt Châu Tuệ Mẫn đầy vẻ hoảng sợ.

Bạch Phúc An cười ha ha thật lớn, sau đó mới nói: “Vợ à, em yên tâm đi, anh không giống như mấy thằng oắt con vô dụng đâu, anh có thể bảo vệ vợ mình mà. Có anh ở đây, ai dám động đến một sợi tóc của em thì anh sẽ khiển người đó phải quỳ xuống.”

“Chồng, anh đàn ông quá đi!”.

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.”

Giờ phút này, hai người Bạch Phúc An và Châu Tuệ Mẫn thật sự không hề có chút kiêng kỵ gì, vô cùng ồn ào.

“Người đẹp, chẳng lẽ em quên mất tối hôm qua chúng ta vượt qua buổi tối lãng mạn thế nào rồi sao? Làm sao lại không thèm để ý đến anh thế này? Em phải chịu trách nhiệm với anh chứ!” Tên côn đồ cười nói với Trịnh Tuyết Dương, sau đó đưa tay ra nâng cằm cô lên.

“Tôi không quen biết anh, có tin tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng không?” Trịnh Tuyết Dương hốt hoảng né tránh, tức giận đến mức run lẩy bẩy.

“Kiện anh sao? Có thể thôi!” Tên côn đồ cười lớn: “Như vậy thì hai chúng ta có thể dây dưa cả đời rồi, anh thích nhất là dây dưa với người đẹp đấy.”

Vẻ mặt tên côn đồ vô cùng thô bỉ, không ngừng chớp chớp mắt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play