Bạn học nam bị đạp ngã xuống đất, co giật liên tục, ôm bụng không dậy được. Vài tên côn đồ khác lần lượt bước tới, đá mạnh vào người bạn nam kia. Những người khác nhìn thấy cảnh này đều hoảng sợ, lại thấy Bạch Phúc

An và Châu Tuệ Mẫn lúc này đều có biểu hiện như thể mọi chuyện đều không liên

quan đến mình, một đám người đều không ngừng nhíu mày.

Theo lý mà nói, Bạch Phúc An và Châu Tuệ Mẫn là người sĩ diện như vậy, làm sao có thể cho phép người khác phá hoại chỗ của mình? Chẳng lẽ đám côn đồ lúc này là do hai vợ chồng Châu Tuệ Mẫn cố ý sắp xếp?

“Châu Tuệ Mẫn, mọi người đều là bạn học, có một số việc không cần phải làm đến mức tuyệt tình như vậy chứ?” Một người ngưỡng mộ Trịnh Tuyết Dương tỏ vẻ tức giận nói.

“Tên đàn ông chó chết! Cậu có ý gì hả? Chuyện này liên quan gì đến tôi? Mấy thứ lẳng lơ tự ra ngoài trêu ong ghẹo bướm thì liên quan gì đến tôi? Bệnh thần kinh!” Châu Tuệ Mẫn đứng lên, quát.

Vấn đề là biệt thự suối nước nóng này là nơi của nhà họ Bạch, còn Bạch Phúc An là người của nhà họ Bạch. Những người này làm sao dám dễ dàng gây rối trong khu vực nhà họ Bạch chứ? Như vậy khác nào không cho Bạch Phúc An mặt mũi đâu?

Mặc dù Châu Tuệ Mẫn đã nói như vậy nhưng tất cả bạn học có mặt đều biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta.

Chỉ là có rất nhiều người không muốn đắc tội Châu Tuệ Mẫn, cho nên ngoại trừ một ít nam sinh tỏ vẻ tức giận thì không ai dám lên tiếng.

Nhưng ngay cả như vậy, đám nam sinh này cũng không dám tiến lên, bởi vì vừa rồi đã có một người đã bị hất văng xuống đất.

“Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đâu? Sao anh ấy còn chưa tới đây?” An Diệu Linh lo lắng hỏi. Mặc dù cô ấy luôn nói Bùi Nguyên Minh là đồ không có tích sự gì nhưng vào thời khắc mấu chốt này, cô ấy lại cầm lòng không đậu mà đặt hi vọng lên người đồ không có tích sự kia.

Dù sao thì thì người khác có thể bỏ rơi các cô nhưng người kia sẽ không bỏ mặc họ, đúng không?

Mặc dù Triệu Lan Hương đang run rẩy nhưng vẫn tỏ vẻ khinh thường: “Anh ta dám tới sao? Chỉ sợ anh ta nhìn thấy cảnh này sẽ tè ra quần rồi đấy chứ? Tuyết Dương, em nghĩ chúng ta nên cúi đầu xin lỗi Châu Tuệ Mẫn. Nếu không, thực sự sẽ xảy ra chuyện lớn!”

“Cúi đầu với cô ta, dù chết tôi cũng không làm! Tôi không tin bọn họ thật sự dám giết tôi!” An Diệu Linh nghiến răng nghiến lợi.

“Không dám giết cậu nhưng có thể hủy hoại cậu, đến lúc đó cậu định làm sao bây giờ? Có đáng không?” Sắc mặt của Triệu Lan Hương vô cùng khó coi. Cô ta là người phải gả vào gia đình giàu có, cho nên từ trước đến nay luôn giữ thân như ngọc. Nếu hôm nay bị đám côn đồ này vấy bẩn, sau này cô ta sẽ gả vào nhà giàu thế nào?

Đừng nói là xin lỗi Châu Tuệ Mẫn vào lúc này, cho dù bị yêu cầu quỳ xuống, cô ta cũng sẵn lòng.

Trịnh Tuyết Dương cũng rất căng thẳng nhưng lúc này cô vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, dù sao bọn họ cũng không dám xằng bậy, dù sao chị cũng là người nhà họ Trịnh…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play