Chuyện lạ vừa xảy ra thì đã vội đóng gói cất vào tủ. Quay trở về hiện tại, chị ta lại mang bộ mặt lạnh lùng, xa cách. Tôi lâu lâu vẫn nhìn lén chị ta để đoán già đoán non xem chị ta đang nghĩ gì trong đầu. Chiếc Lexus thỉnh thoảng vẫn đón đưa ai đó, tôi chỉ lặng lẽ nhìn. Đã quen với nhiều bộ mặt của chị ta, tôi cũng không còn ngạc nhiên hay thắc mắc gì nữa. Đôi khi tim thấy đau thắt như có ai đưa tay bóp mạnh. Lấy tay sờ lên má, hơi ấm nụ hôn vẫn còn, nước mắt chỉ chực trào ra…
Còn vài ngày nữa về quê nghỉ tết, tôi tranh thủ cùng các bạn làm công tác xã hội. Đây là công việc thường xuyên mà chúng tôi thường làm khi còn là sinh viên bây giờ đã thành thường lệ.
Năm nay không đi vùng sâu vùng xa cũng không đi các chùa nữa, chúng tôi vào tặng quà ở bệnh viện. Những ngày này ai cũng mong về nhà, nhưng có rất nhiều người vì bệnh nặng và hoàn cảnh khó khăn, họ không về được. Chút quà tặng để họ có cái tết vui vẻ, ấm cúng.
Tôi đang đi đến khoa nhi thì thấy có tiếng đàn hát, tiếng vỗ tay ồn ào vui vẻ vọng lại. Đến nơi đập vào mắt tôi là hình ảnh chị ta đang đàn và hát. Những bệnh nhi, người nhà và cả hộ lý nữa, họ đứng ngồi xung quanh nghe chị ta hát, có mấy đứa nhỏ còn đứng lên múa theo. Waa.. giờ mới biết chị ta cũng biết đàn, trông chị ta hiền lành, dễ thương không chút gì là đanh đá hết. Đây có lẽ là con người thật của chị ta, thật đáng yêu làm sao!
Lâu lâu tôi muốn quên thì chị ta lại làm cho tôi nhớ, không thể quên được, như có sóng ngầm trong lòng, hình ảnh chị ta với cây đàn, nụ cười hiền hòa luôn trong tâm trí tôi, theo tôi về quê ăn tết.
Nghỉ tết ta, đó là thời gian mà những ai xa nhà như tôi đều trông đợi. Một năm làm vất vả cũng chỉ mong đến những ngày này, được quay về bên gia đình, tạm quên đi những bộn bề của cuộc sống. Được quay quần bên bữa cơm ấm áp, được sống trong sự yêu thương của cha, mẹ, anh chị dành cho đứa con đi xa. Hạnh phúc ngập tràn. Nhưng trong lòng vẫn có một chút buồn phiền. Xa “người ta” lâu như vậy, không biết có chịu được không.
Mà cũng kì, sao tôi không thấy nhớ anh bạn trai mà cứ đi lo là sẽ nhớ chị ta. Tình cảm con người khó mà điều khiển được.
Đêm giao thừa, ngồi bên mâm cơm gia đình đầm ấm mà tôi cứ nghĩ đến chị ta, không biết chị ta có về với gia đình chị, em hay không? suốt ngày chỉ thấy một mình. Mà mình lo cũng hơi thừa, chị ta còn “ông Lexus” nữa mà. Chắc là đang rất hạnh phúc đó.
Nhìn pháo hoa trong tivi bắn lên tung tóe lấp lánh, tôi nhớ lại đêm giao thừa vừa rồi, nhớ nụ cười rạng rỡ của chị ta, nhớ ánh mắt lung linh, lời nói ngọt ngào và nụ hôn trên má. Tôi mỉm cười một mình. Mẹ tôi nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi:
- Nghe nói con có người yêu rồi hả? định khi nào ra mắt gia đình đây?
Tôi giật mình trả lời: Dạ mới quen được mấy tháng, để tụi con tìm hiểu thêm chút nữa đã.
- Ừa, thấy được thì tiến tới luôn đi, con gái có thì, thời gian qua nhanh lắm.
Đã qua giao thừa, mọi người đi ngủ hết chỉ còn hai mẹ con, tôi ngập ngừng hỏi:
- Không yêu cưới có được không mẹ?
Mẹ tôi nhìn tôi chăm chú rồi nói:
- Ngày trước thì được, còn bây giờ nên yêu nhau thì mới cưới, cuộc sống gia đình không phải ngày một ngày hai. Sống với nhau cả đời, không yêu thì khó tha thứ cho những va chạm trong cuộc sống. Người ta yêu nhau thắm thiết vậy mà còn chia tay đầy ra đó huống chi không yêu.
- Nhưng mà hình như con không có cảm giác yêu ai hết mẹ.
- Chắc tại con chưa gặp người phù hợp thôi.
Tôi ngập ngừng: Nếu,..nếu người con rung động là phụ nữ thì sao hả mẹ?
Mẹ tôi tròn mắt nhìn tôi một hồi lâu rồi lắc đầu nói: Cái đó mẹ không biết, nhưng mà cái gì bình thường thì vẫn hơn!
- Dạ con biết rồi, con sẽ mang về cho mẹ một chàng rể bình thường, mẹ đừng lo!
Câu nói không hẳn là phản đối, nhưng cũng coi như câu trả lời cuối cùng của mẹ, tôi tự hiểu là không nên có chuyện“ không bình thường.”
*****
Quay lại công ty làm việc, phòng tôi vắng mấy người. Công việc đầu năm chẳng có gì nhiều. “Tháng giêng là tháng ăn chơi” mà, ai mua bán gì đâu mà làm việc. Chỉ cần hai người là đã xong việc cho cả phòng rồi. Chị ta vẫn chưa đi làm, xin nghỉ thêm mấy ngày nữa. Chắc đi du lịch với “ông Lexus” chứ gì tôi nghĩ. Mọi nhớ nhung mong mỏi gặp lại chị ta đã tan biến. Thôi thì không có “gái” đi chơi với “trai” vậy.
Tôi và anh có cùng sở thích là thích đi lang thang dạo phố và cuối cùng là kết thúc ở một quán trà sữa hay café nào đó để chuyện trò. Tình yêu của chúng tôi rất nhẹ nhàng, không vồ vập, không rung động mãnh liệt, không đau khổ ghen tuông, nó cứ từ từ bình lặng. Nếu như trước kia chắc là tôi thấy chán lắm, nhưng bây giờ so với tình cảm dành cho chị ta thì nó thật bình yên. Công việc của anh đôi khi cũng không kể giờ giấc, có hôm đang đi chơi buổi tối có người gọi nhờ sửa máy gấp, anh cũng ái ngại nhưng tôi bảo “Cứ đi đi, coi như là đi dạo mát”, thế là anh chở tôi đi làm luôn.
Hôm nay đang đi cũng có điện thoại nhờ sửa máy gấp, Là khách hàng quen của công ty, anh không từ chối được, chúng tôi cùng đến đó.
Con đường đến nhà khách hàng rất quen, tôi đã đến đó hơn một lần, anh dừng ở ngôi nhà hai tầng có cây bông giấy. Đó là nhà của Linh Lan. Tôi hơi giật mình. Cô giúp việc ra mở cổng mời chúng tôi vào, nó đứng ngay cửa chào anh, nhìn thấy tôi thoáng ngạc nhiên trong mắt nó. Anh nói “đây là bạn gái anh”, nó không nói gì chỉ gật đầu mỉm cười và cứ chăm chú nhìn tôi như bị thôi miên. Đúng là trái đất tròn mà, thành phố này thì rộng lớn, người thì đông đúc, vậy mà người mình cố tình không muốn gặp vẫn phải gặp.
Thấy thái độ của nó, tôi sợ anh phát hiện ra hỏi này nọ, cũng không tiện giải thích nên hỏi để nó trở lại bình thường:
- Ba mẹ em không có nhà sao?
- Dạ mẹ em bên hàng xóm, có chút việc. Ba em đi gửi xe vì đường này nhỏ ô tô vô không được.
Tôi đã đến nhà nó vài lần nhưng chưa bao giờ vào trong, chỉ chờ ở ngoài rồi đi thôi. Nhà nó tuy nhỏ nhưng đồ đạc có vẻ sang trọng và đắc tiền, cách bài trí rất đẹp mắt. Chắc gia đình nó cũng thuộc dạng khá giả đây. Máy tính bàn để trong phòng nó ở trên lầu, vì vậy chúng tôi cùng lên trển. Vào phòng, nó bận khai “bệnh” của máy, anh thì bận sửa, còn tôi rảnh nên nhìn xung quanh.
Căn phòng rộng rãi khá là ngăn nắp, không như phòng tôi. Hình như nó thích màu “hường” thì phải, đồ đạc của nó toàn màu hồng, kể cả mấy con gấu bông. Nhìn cứ như là phòng của một bé gái lên năm. Trên tường có treo mấy tấm hình, tôi đến gần nhìn thấy trong đó có một tấm hình chụp nó và chị ta, nó thì đang cười hết cỡ, còn chị ta thì đang chu môi hôn vào má nó. Tôi nghĩ trong đầu:” chia tay nhau cũng lâu rồi mà vẫn còn treo hình hay là nó còn yêu chị ta?”. Nó đến bên tôi nói giọng rất tự nhiên nho nhỏ nói:
- Tụi em có nhiều tấm chụp chung lắm nhưng tấm đó là mặt em đẹp nhất, mấy tấm kia toàn là chị Vân đẹp không à.
- Vậy à. Tôi nói mà trong đầu có chút ghanh tị “ Hai người thật tình cảm.”
- Ai cũng nói vậy hết, chị Vân lúc nào cũng đẹp hơn em. Chị có thấy vậy không? Giọng nó phụng phịu giống như tôi và nó vẫn còn mối quan hệ như trước đây.
- Như nhau mà. Tôi nói huề vốn nghĩ trong đầu ”Cũng đẹp đôi mà.”
Đúng là khó hiểu với hai con người này, sao thái độ của họ khi chia tay rồi mà tự nhiên vậy ta? Hay là vẫn còn quen nhau? Một thoáng nghi ngờ lướt qua. Tôi lắc đầu, chắc không!
Rồi nó kéo tôi ra ngoài hỏi nhỏ:
- Chị sợ em hả?
- Sợ gì chứ?
- Không sợ sao trốn mất tiêu, không liên lạc với em, mắt nó ươn ướt.
- Chị không muốn em hiểu lầm.
- Bạn trai chị đó hả?
- Biết rồi mà còn hỏi.
- Em hỏi cho chắc thôi.
Rồi nó ngập ngừng nói:
- Làm bạn lại với em nhe.
Tôi cười: Thì vẫn là bạn mà.
Nó cười nói: Nhớ đó, đừng có trốn em nữa nhe. Chị mà trốn thì ở đâu em cũng tìm được hết.
Không hiểu là nó giỡn hay là dọa tôi nữa, nhưng tôi cũng nhe răng ra cười cho yên thân!
*****
Một hôm, Anh mang qua nhà tôi một bức tranh phong cảnh nói:
- Treo vào nhà cho nó đỡ trống. Nhà có tranh ảnh cho nó vui mắt.
Tôi nhìn bức tranh chợt nhớ đến con Mỹ Linh. Từ ngày dọn đi đến nay cũng một năm rồi tôi chưa quay lại thăm nó, điện thoại cũng không liên lạc. Tự nhiên thấy mình vô tâm quá.
Chiều hôm sau, tôi chạy qua nhà nó. Mở cửa cho tôi là một con bé tầm 18,19 tuổi, nó nhìn tôi chăm chú rồi quay mặt vào nhà kêu to:
- Chị Linh, người ở trên tường đến tìm nè. Giọng nó lai Bắc như giọng con Mỹ Linh.
Tôi không hiểu nó nói gì. Nó nhường đường cho tôi vào nhà, rồi đi thẳng ra sau.
Mỹ Linh mỉm cười chào tôi nói:
- Cậu mất tích cả năm luôn đó.
- Ừa, cũng bận việc nên không ghé được. Tôi nói cho qua chuyện.
Bây giờ mới để ý, tranh vẽ của nó không còn ở trong phòng nữa mà tràn ra cả phòng khách. Trên tường bên này là tranh phong cảnh, bên tường đối diện ghế sofa là tranh vẽ..tôi, gần chục tấm. Bây giờ tôi mới hiểu câu “ Người ở trên tường “ của con nhỏ ban nãy. Con Mỹ Linh thấy tôi nhìn mấy bức tranh nó có vẻ ngượng ngùng nói:
- Tớ vẽ cậu mà không xin phép cậu đừng giận nha.
- Có gì mà giận, cậu vẽ đẹp mà. Sao cậu không vẽ thêm người khác nữa đi, vẽ mãi một người cậu không chán à?
- Tớ,..tớ không vẽ được ai nữa, ngoài cậu, giọng nó ngập ngừng.
- Cứ vẽ đi rồi sẽ quen thôi.
Con bé lúc nãy đi ra mang theo hai ly nước. Nó nói làm phá tan bầu không khí đang sắp rơi vào trầm lắng.
- Chị, em nói điều này, sự thật mất lòng nha: Chị nhìn ở ngoài … xấu hơn trong tranh!
Tôi phá lên cười. Con Mỹ Linh la con bé:
- Mày nói gì vậy?
- Nó nói đúng có sao đâu, tớ nghe quen rồi.
Con Mỹ Linh nói cũng đúng, nó đã đặt hết tình cảm của nó vào mấy bức tranh nên nhìn bức nào cũng thấy sinh động. Nhất là những bức tranh nó vẽ tôi cười, tôi có cảm giác có mỗi mình nó là nhìn thấy được vẻ đẹp tiềm ẩn của tôi mà thôi!
- Hôm giao thừa tớ có thấy cậu đi với một người nữa… hai người thật đẹp đôi. Nó ngập ngừng nói
- Nhìn vậy mà không phải vậy đâu.
- Dù thế nào cũng chúc cậu hạnh phúc.
Thấy tôi nhìn ngắm các bức tranh nó nói:
- Cậu thích bức nào tớ tặng cậu.
- Khi nào cậu vẽ được người khác tớ sẽ lấy.
- Cái đó … chắc hơi lâu. Nó mỉm cười.
Tôi cũng cười, mong cho nó ai đó để vẽ chứ riết rồi ở trên tường không còn chỗ nữa, không biết rồi tôi sẽ được đặt tên gì nữa đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT