Đã bị mắc kẹt lâu như vậy mà lại không có một người nào đến đây cứu cô. Lòng cô bây giờ chỉ còn lại sợ hãi tuyệt vọng. Cô thể cô mệt dần, hô hấp trở nên khó khăn. Cô thật muốn ngủ!
Tại tòa nhà chính chủ, anh vẫn đang còn làm việc. Nhưng kì lạ là trong đầu anh không suy nghĩ được gì cả mà chỉ toàn là hình ảnh của cô ùa về.
" Không biết, bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ. Chưa gì mà mình đã thấy nhớ cô ấy rồi" anh mỉm cười rồi cầm lấy điện thoại ấn gọi điện cho cô. Anh đợi mãi đợi mãi cũng không có ai bắt máy, lòng lại bồi hồi lo lắng muốn bùng lửa. Anh gọi lần 2 cũng không nghe máy. Chết tiệt!
" Dực, mau huy động người đến đài FB ngay cho tôi. Còn cậu mau đi lấy xe, Lâm Lâm xảy ra chuyện rồi."
Hàn Dực nghe tên mình liền mau chóng đi lấy xe tránh chậm trễ. Anh ngồi lên xe mà lòng như lửa đốt, cả người rực lửa quát lớn.
" Cậu mau lái nhanh lên cho tôi"
" Vâng " cả người Hàn Dực như tan chảy. Thủ tướng lúc lạnh lúc nóng thật khó sống mà!
Tới nơi, cả người anh như Hoả Diệm Sơn cùng một đám cận vệ mặc đồ đen hùng hổ bước vào tìm người.
Biết thủ tướng giá đáo đến đây, các nhân viên đều muốn ùa ra vì muốn mở mang tầm mắt, trong đó có cả Diêu Bình. Tất cả mọi người ai cũng bất ngờ vì đất nước mình lại có vị thủ tướng đẹp trai đến vậy. Thật chuẩn soái, chuẩn người hoàn hảo độc nhất vô nhị.
Anh liếc mắt nhìn qua đám người, không có cô? Anh lại liếc sang Hàn Dực ra lệnh cho cậu.
" Dực, cậu lên kiểm tra phòng hệ thống camera quan sát và tất cả thang máy thang bộ cho tôi"
" Vâng thủ tướng " anh nói xong liền cùng hai người cần vệ chạy đi mất. Còn anh lòng không yên ngồi đợi tin tức như ngồi trên đống lửa. Cái gã dám đốc công ty hớt hải chạy xuống chào hỏi đón tiếp vị khách quý. Kết quả bị anh la mắng cho không kịp thở.
Theo như camera quan sát, cô đi vào thang máy. Sau đó một người lạ mặt liền tới đặt ngay bảng thông báo sửa chữa. Còn trên phòng hệ thống một người phụ nữ trực tiếp cúp điện làm thang máy ngừng hoạt động. Nhìn từ đầu tới cuối, Hàn Dực liền chạy xuống báo cáo ngay cho thủ tướng.
" Thủ tướng.... thủ tướng, cô Lâm bị kẹt trong thang máy. Tính đến bây giờ chắc đã được hơn 2 tiếng đồng hồ rồi. Tôi đã cho người sửa chữa và cạy cửa, cô ấy bị mắc kẹt ở tầng 3. " anh vội vã báo cáo chẳng kịp hô hấp.
Còn anh nghe xong liền tức điên lên quát mắng gã dám đốc.
" Các người làm ăn như vậy sao, một cái thang máy mà cũng làm việc không xong. Một cô gái nhỏ như vậy mà cũng không biết cô ấy bị kẹt. Các người.....Ta sẽ cho cái thứ rác rưởi này biến mất khỏi thành phố." anh gằn lên chửi lớn. " Ta sẽ đích thân điều tra ra người đã làm việc này, các người không yên đâu."
Cái gã dám đốc khụy xuống khóc lóc van xin, còn ả Diêu Bình thì sợ hãi tới mức thần hồn bạt vía. Ả ta không ngờ người ở sau cô lại là Thủ tướng. Ả run cầm cập đi về phòng làm việc vừa chột dạ vừa sợ hãi.
Cửa thang máy được cạy ra, anh đứng trước cửa nhìn vào trong. Cô đang sợ hãi run rẩy như con mèo nhỏ bị bỏ rơi ngồi trong góc. Anh nhìn thấy thấy cô mà lòng đau thắt lại. Anh đích thân đi vào trong cởi áo vest trên người xuống khoác lên cho cô. Anh ôn nhu cúi người xuống bế cô lên, phải là đã sợ hãi quá lâu rồi! Cô nắm chặt áo anh mà nước mắt không ngừng dàn dụa ra ngoài má. Nhìn cô khóc mà anh đau lòng.
" Bảo bối em đừng khóc, em khóc làm tôi đau lắm. Em yên tâm đi, chẳng phải tôi đã đến cứu em rồi sao! Nín đi đừng khóc nữa, tôi thương!" anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Thật ấm áp biết bao nhiêu!
" Thủ tướng, anh đến rồi. Tôi tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa....huhu!" cô gục đầu vào vai anh mà khóc nức nở. Nước mắt cô dần thấm cả vai áo anh, anh ôn nhu xoa đầu cô dịu dàng.
Anh bế cô xuống tầng dưới, bước ra sảnh lớn. Biết bao nhiêu cặp mắt đều nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ tột cùng. Cô như con mèo nhỏ thích làm nũng dụi dụi mặt vào vai anh. Ahihi...cô xấu hổ.
Bước gần ra tới cửa anh không quên chuyện chính mà quay lại nhắc nhở Hàn Dực.
" Dực, tôi giao cậu việc này. Điều tra ra ai là người đứng sau rồi trừng trị thật thích hợp cho tôi. Người đã làm cho mèo nhỏ phải sợ, tôi dĩ nhiên không tha!!"
" Tuân lệnh, Thủ tướng " Hàn Dực cúi đầu tuân lệnh rồi vào trong giải quyết. Còn anh đưa cô vào xe rồi cấp tốc đi bệnh viện kiểm tra.
Về đến Dinh thự, anh dặn má Chu nấu cháo rồi tiếp tục với sự nghiệp bế cô lên phòng. Còn cô thì hạnh phúc muốn nở cả cái lỗ mũi. Sợ anh mỏi cô đành mở lời.
" Thủ tướng, anh không mỏi sao. Anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi bộ được mà!!!" cô nói
" Sắp tới giường rồi, em còn muốn tôi tha cho em sao??" anh đáp
Haizzz........ giường. Là ý gì???
.........
( Có khi nào nu9 bị thịt không đây. Xin ý kiến ạ.!!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT