Ngồi trên giường bệnh trắng xóa là một người có sắc mặt trắng xám, thiếu máu, thở gấp, mọi cử động đều chỉ ra rằng: người này sắp chết rồi. Viền mắt và hai gò má của hắn hóp hẳn xuống, nhìn là biết không còn sống được bao lâu nữa.

Cho dù ốm yếu thành như vậy, đôi mắt của hắn vẫn rất kiên định và ôn hòa nhìn chăm chú người yêu của mình, như thể muốn thông qua ánh mắt để truyền đạt lại tình cảm trong nội tâm.

“Ngoan, đừng sợ.” Hắn nói, “Sau khi anh rời đi sẽ biến một phần của cơ thể em. Mỗi lần nhớ tới anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

“Đừng nói mấy thứ linh tinh đó nữa.” Mà người yêu của hắn, anh không muốn hiểu cho hắn, chỉ hung hăng hứa hẹn, “Có em ở đây, em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì.”

Cũng không biết nói ra để lừa đối phương hay là lừa bản thân nữa, những lời nói ra đều vô cùng chắc chắn.

Nhưng dù có tin hay không, đáp án đã hết sức rõ ràng.

“Đừng nghĩ nhiều nữa mà, có thể cùng em qua mấy ngày nay, anh đã rất thỏa mãn.” Bệnh nhân cười nói, “Giang Vô Ngôn, anh...”

Giang Vô Ngôn thức dậy từ giấc mơ đó. Ánh nắng sớm chiếu vào mắt anh, trong phòng có một mùi thơm mang lại cảm giác an bình. Giọng nói của người trong giấc mơ đó còn đang vang vọng bên tai.

Cảm giác tuyệt vọng từ tận đáy lòng lan tràn ra vẫn chưa tản đi hết, Giang Vô Ngôn đưa tay sờ sang bên cạnh, không tìm thấy người kia.

Trầm Ly đâu? Trầm Ly đi đâu rồi?

Không suy nghĩ nhiều, anh vén chăn lên, vội vàng chạy xuống giường, thậm chí dép cũng không kịp đeo. Không tìm thấy người cần tìm trong phòng, Giang Vô Ngôn hốt hoảng cầm áo khoác muốn ra ngoài tìm người.

Cuối cùng đúng lúc gặp Trầm Ly đang vừa đi mua đồ về ở cửa, đối phương tay xách nách mang, đồ mua về nhiều như muốn ăn Tết.

Thấy Giang Vô Ngôn có vẻ như định ra ngoài, ngược lại hắn thành người cuống lên, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi cho rằng anh...” Giang Vô Ngôn đến gần, giơ tay định sờ mặt hắn.

“Làm sao?” Trầm Ly giật mình, “Vội gì mà đến dép cũng không đeo thế, không sợ lạnh à.”

“Không sao.” Giang Vô Ngôn lắc đầu, anh thu lại bàn tay đã giơ lên, đi qua giúp hắn xách đồ, “Tôi đói rồi, ăn sáng trước đã.”

Chợ cách tiểu khu khá xa nên trời vừa mờ sáng là Trầm Ly đã ra ngoài mua thức ăn rồi. Hắn mua đồ ăn đủ cho mấy ngày liền, về đến nhà là chuẩn bị nấu đồ ăn sáng luôn.

Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước sôi trong nồi, tiếng lấy gạo và vo gạo, tiếng chảo dầu sôi. Trứng đánh vàng cho vào chảo rán, rắc lên một ít hành thái, cắt miếng cho ra đĩa.

Mùi thơm quyến rũ tỏa ra, chiếc nồi áp suất kiểu cũ bắt đầu thoát khí, tiếp theo là mùi gạo nồng đậm.

Giang Vô Ngôn lẹt xẹt chiếc dép bông, rất tự giác lấy bát và bưng thức ăn vào bàn. Trầm Ly đi sau anh thì bê theo một nồi cháo lớn, múc đầy hai bát nóng hổi.

“Định để cậu ngủ thêm một lát nữa, khi dậy là có đồ ăn sáng luôn, nên tôi mới tự chủ trương đi ra ngoài mua thức ăn.” Lấy chén cháo đưa cho Giang Vô Ngôn, Trầm Ly dặn anh, “Cẩn thận nóng. Thêm nữa, lần sau xuống giường nhớ đeo dép vào nhé.”

Trải qua một buổi tối lắng suy nghi thật kỹ, hành vi và ngôn ngữ của hắn trở nên trôi chảy hơn nhiều, ít nhất không còn giống mấy bé nữ sinh mới yêu đương nữa.

Giang Vô Ngôn nhận bát uống một hớp, mùi thơm quen thuộc chảy vào thực quản rồi xuôi xuống dạ dày, lan ra toàn thân, rồi bỗng dưng bắn trúng tim.

Rất đau, thực sự rất đau.

Anh che tim mình lại, cảm giác như có vật gì đó lại lấp kín nơi mục nát này. Nhưng thịt non mới mọc rất khó chịu, lại còn bị bỏ thêm thứ gì đó vào, kích thích nơi chồng chất vết thương ấy, giúp nó mọc lại.

“Cậu có chỗ nào không thoải mái à?” Thấy Giang Vô Ngôn vẫn ôm ngực, Trầm Ly hơi nóng nảy, “Sức khỏe có vấn đề gì à? Hay là tôi làm cơm không ngon?”

Tất cả đều không phải…

Giang Vô Ngôn thả tay xuống, nhìn thẳng vào Trầm Ly.

Bên trong mắt anh chứa đựng ánh sáng hi vọng, thêm cả hơi nước đong đầy. Trầm Ly trong mắt anh cũng như thế, khỏe mạnh và sáng sủa, mang theo ánh sáng hi vọng.

Mãi đến tận bây giờ, Giang Vô Ngôn mới thực sự nhận ra, anh trở về thật rồi.

Trầm Ly của anh cuối cùng trở lại bên cạnh anh.

Sau bữa sáng, Trầm Ly tự giác vào bếp rửa bát, Giang Vô Ngôn thì đi lên nhà vệ sinh. Lúc anh trở lại đi ngang qua cửa phòng bếp, nghe thấy tiếng nước bên trong, đỡ cửa lảo đảo một lúc, cuối cùng khiến chiếc ghế con bên cạnh ngã xuống, mà bản thân anh cũng co quắp trên mặt đất theo.

“Làm sao thế? Cậu không sao chứ?” tiếng động lớn khiến Trầm Ly vội vã chạy ra, đưa tay định đỡ Giang Vô Ngôn “Ngã chổng vó ” lên.

Sức hắn dùng không mạnh, nhưng Giang Vô Ngôn vẫn hít hà liên tục, đặt trọng lượng toàn thân lên người hắn, một bộ “Không thể chịu đựng nổi nữa”.

Trầm Ly nâng người lên sô pha, tìm dầu thuốc định bôi cho anh. Nhưng khi vén ống quần thì chẳng thấy có vấn đề gì, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Vô Ngôn, đột nhiên hắn hơi hoài nghi nhân sinh.

“Chỗ nào khó chịu?” Tìm đi tìm lại cũng chẳng thấy vấn đề nằm ở đâu, cuối cùng Trầm Ly quyết định lên tiếng hỏi.

Giang Vô Ngôn kéo tay hắn, một mực chắc chắn nói chân đau, không nhúc nhích được, khó chịu lắm.

Nói đến mức Trầm Ly phải tin thật, dọn đồ đạc định đưa anh đi bệnh viện kiểm tra.

Nhưng Giang Vô Ngôn không muốn đi bệnh viện, mục đích của anh từ ban đầu đã thể hiện một cách trắng trợn, “Một mình tôi ở nhà không tiện, đi cùng anh được không?”

Đúng là chiều nay Trầm Ly có xã giao, lập tức phải đến công ty, trong nhà chỉ còn một mình Giang Vô Ngôn, hắn cũng không yên tâm.

Có thể đưa người đi cùng cũng được, Trầm Ly đồng ý với yêu cầu này, đến tủ quần áo cầm mấy bộ quần áo cho anh, mình thì vào phòng bếp rửa nốt đống bát còn dang dở.

Chờ hắn rửa bát xong đi ra, Giang Vô Ngôn vẫn đang ngồi ở trên ghế salông thay quần áo. Có lẽ là do thân thể bất tiện nên khi anh mặc quần thì “Tay chân vụng về”, mặc mất năm phút đồng hồ mới “Miễn cưỡng” thành công.

Trầm Ly trốn ở sau cửa nhìn lén năm phút mới đi ra, đỡ người ra ngoài rồi xuống lầu, ngay cả lên xe cũng là do hắn bế người ngồi vào ghế phụ.

Khi lái xe, Trầm Ly không dám liếc sang bên cạnh lấy một cái, Giang Vô Ngôn hỏi cái gì thì hắn đáp cái đấy, cực kỳ thành thật.

Giang Vô Ngôn cũng không làm khó hắn, chỉ nói mấy câu là bắt đầu ngồi trên ghế giả vờ yếu đuối.

Trầm Ly hơi lo lắng, quan tâm hỏi, “Còn đau không?”

Giang Vô Ngôn gật đầu, “Hơi hơi.”

“Đến công ty sẽ xoa cho cậu, có lẽ là rút gân rồi” Trầm Ly suy đoán, “Đừng sợ, anh đây là chuyên gia trong phương diện này, bảo đảm chữa được cho cậu.”

Giang Vô Ngôn yên tâm thoải mái đồng ý. Anh hạ cửa xe xuống một chút, hỏi Trầm Ly, “Anh đằng ấy ơi, trước đây anh làm nghề gì?”

Lỗ tai Trầm Ly đỏ bừng, lại bắt đầu nói lắp, “Thì... Sau khi tốt nghiệp trung học... vào, vào bộ đội hai năm... Sau đó bị thương thì xuất ngũ rồi.”

Giang Vô Ngôn nhiệt tình khen ngợi, “Anh Trầm thật lợi hại, thật khâm phục anh quá.”

“Không có không có.” Hai tiếng “anh Trầm” khiến tai hắn vừa đỏ vừa tê. Trầm Ly theo bản năng phủ nhận, “Tôi đâu làm được gì, kém xa cậu.”

Đáng tiếc hắn có phủ nhận thế nào, Giang Vô Ngôn luôn có cách khen ngợi hắn, “Đâu có, tôi chỉ làm cho xí nghiệp của gia tộc thôi, đâu giống chính anh tự mở công ty được, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do thật đấy.”

Thấy anh có vẻ ước ao, Trầm Ly hổ thẹn, “Đâu, đâu có...”

Giang Vô Ngôn, “Đâu có cái gì?”

“Tôi...” không phải thích làm gì cũng được, không đáng để em khâm phục đến vậy.

Câu nói này dấu ở trong cổ họng, Trầm Ly không biết có nên nói hay không. Đúng lúc có cảnh sát giao thông đến kiểm trả, đánh gãy cuộc tán gẫu của bọn họ. Cuối cùng hắn vẫn không nói ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play