Sợ sức khỏe của Giang Vô Ngôn xảy ra vấn đề, hai người chọn một quán cháo dưới lầu gọi một vài món ăn. Nghề dịch vụ hiện nay phát triển rất mạnh, chỉ trong 7 phút là hai phần cháo nóng hổi đã đến tận nhà.

Đồ ăn là do Trầm Ly nhận, bởi uống thuốc xong thì Giang Vô Ngôn lại buồn ngủ rồi ngủ mất. Trong khoảng thời gian chờ anh dậy, Trầm Ly bèn cắt lạp xưởng trong tủ để nấu vài món ăn kèm. Bưng hết lên bàn xong, hắn tính toán Giang Vô Ngôn chắc cũng dậy rồi, định đi xem thử.

Ai biết tay vừa đặt lên nắm cửa thì cửa đã mở ra. Trên người Giang Vô Ngôn mặc bộ quần áo hơi rộng đi ra, mỗi khi cất bước thì cảm giác quần như sắp tụt đến tận eo.

“Dậy rồi? vậy đi ăn cơm đi.” Trầm Ly không dám nhìn anh, nhưng Giang Vô Ngôn lại không hề biết, đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, thành thạo nắm chiếc đũa gắp miếng lạp xưởng lên miệng.

Anh ăn hai miếng rồi mà thấy Trầm Ly còn chưa ngồi, lại thả bát xuống, chống cằm hỏi hắn, “Lo lắng gì thế? Lại đây ăn đi.”

Mặc dù chưa có dũng khí, nhưng Trầm Ly vẫn cứng ngắc nghe theo lời anh. Hắn bưng bát chạy đến vị trí xa Giang Vô Ngôn nhất để ngồi, ngơ ngác húp cháo.

“Đừng húp chao không thế, ăn món ăn đi.” Hắn chưa ăn được mấy thìa thì Giang Vô Ngôn đã bưng bát đến gần, anh gắp miếng lạp xưởng được cắt gọn gàng đặt trước mặt Trầm Ly, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trái tim Trầm Ly như sắp vọt lên cổ họng, hắn nhịn không hỏi anh tại sao lại đến đây, trong lòng lại rất hài lòng, nghĩ chắc là Giang Vô Ngôn không thấy hắn phiền.

Nhưng bên này còn chưa yên tâm nổi thì Giang lão quái bên kia giở trò. Gắp xong đồ ăn vào bát hắn xong, anh kéo bàn tay đặt dưới bàn của Trầm Ly, ngoài miệng thì thân thiết dò hỏi, “Anh sao thế?”

Trầm Ly, “? Tôi làm sao?” Tôi làm sao biết tôi làm sao?

Nhân lúc hắn còn sững sờ, Giang Vô Ngôn đưa bàn tay đang rảnh lên lau miệng cho hắn, rồi dùng ngữ khí vừa ôn nhu vừa nghiêm túc nói, “Đừng ăn quá nhanh, sắp nhỏ xuống cổ áo rồi.”

Trầm Ly, “!!!”

Hắn để Giang Vô Ngôn sờ mặt mình mấy cái mới nhớ ra để lấy khăn giấy tự lau, lau đến khi đầu bốc khói, toàn thân tê dại.

Giang Vô Ngôn thấy phản ứng của hắn khá thú vị, không thèm uống cháo nữa, cứ vậy chống cằm nhìn hắn.

Trầm Ly cố gắng thẳng eo lên, thu lại những tâm tư không nên có kia, rồi hỏi Giang Vô Ngôn, “Cậu, cậu nhìn tôi làm gì?”

Giang Vô Ngôn cười với hắn, “Cảm thấy anh rất đẹp trai.”

“Có... Có cái gì hay mà nhìn...” Trầm Ly nhỏ giọng cãi lại, gượng ép nói sang chuyện khác, “Hôm nay... Sao cậu lại thế...”

Giang Vô Ngôn hỏi ngược lại hắn, “Anh biết tôi là ai?”

Trầm Ly để đũa xuống, bắt đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, “Tôi thường thấy cậu... qua tin tức và báo chí.” Nói xong, hắn lại hiểu ý bồi thêm một câu, “Không muốn nói có thể không nói.”

“Đấu tranh gia tộc.” Giang Vô Ngôn không có ý định giấu hắn, “Có người thấy cuộc đời tôi quá thoải mái, muốn sắp xếp cho tôi một hôn lễ, nhưng tôi không muốn, khiến có người thiếu kiên nhẫn.”

“...” Trầm Ly, “Nói hai câu là được, tại sao phải đánh cậu?”

Lần này ánh mắt của hắn không né tránh, đổi lại thành Giang Vô Ngôn rời tầm mắt lên đèn treo trên trần, nhỏ giọng giải thích, “Có lẽ do tôi làm chuyện gì khiến họ hài lòng, lần này đột nhiên làm lớn như vậy là muốn dạy dỗ tôi chăng.”

Trầm Ly tiếp tục hỏi, “Sau này cậu định làm như thế nào?”

Giang Vô Ngôn xoa mặt, điều chỉnh lại tâm trạng, “Không biết, có lẽ ra ngoài tìm bừa một chỗ ngủ một buổi tối, tôi cũng không có chỗ nào để đi nữa rồi.”

“Không trở về nhà sao?”

Giang Vô Ngôn, “Không muốn về.” Anh suy nghĩ một chút rồi nói, “Trở về lại bị đánh thì làm sao?”

Anh nói xong câu đó, không khí bỗng trở nên im lặng đến quỷ dị. hai người tự uống cháo trong bát mình, khi uống đến thấy đáy, Giang Vô Ngôn đứng dậy làm dáng phải đi.

“Hôm nay cảm tạ anh đã cứu tôi.” Trước khi đi, anh giả vờ nói, “Sau này nếu như tôi không xảy ra chuyện gì bất ngờ, tôi sẽ đến cửa thăm anh.”

Ý tứ là, không có gì bất ngờ xảy ra sẽ đến thăm, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không đến? Xảy ra chuyện gì bất ngờ được? không đi liệu có thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn không?

Thấy Giang Vô Ngôn xỏ giày xong chuẩn bị ra ngoài, Trầm Ly đứng bật dậy, tay nhanh hơn não mà xông lên nắm lấy tay Giang Vô Ngôn.

“Nhà tôi chỉ có một mình tôi thôi...” Chờ hắn nhớ ra phải giải thích, đầu óc đã theo không kịp tốc độ nói, “Còn, còn có một gian phòng ngủ trống.”

Nói xong, hắn suýt nữa muốn tát mình một cái vì tội vạ miệng, muốn người ta ở lại thì cứ nói thẳng đi, nói vòng nói vo làm gì, nghe có khác nào mình đang có ý đồ gây rối người ta không cơ chứ.

Cũng may Giang Vô Ngôn không thèm để ý điều này, anh quay người lại, nở một nụ cười “Gian kế thực hiện thành công”, giả vờ cảm kích kéo tay Trầm Ly, căn bản không cho hắn có cơ hội đổi ý, “Có thật không? Vậy thì thật cám ơn anh quá.”

Trầm Ly, “...”

Cứ có cảm giác rơi một cái bẫy vô hình vậy.

Hai tiếng sau, khi Trầm Ly nằm trên gường trong phòng ngủ chính mới thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim đập kịch liệt mới dần dần bình phục. Lúc này, đầu óc của hắn cuối cùng cũng chừa ra chỗ lý trí:

Trước hai giờ xế chiều hôm nay, tất cả đối với hắn chỉ là một ngày cực kỳ bình thường, kết quả xế chiều đi bệnh viện khám lại, chỉ vì tắc đường mà đi vòng lại, không ngờ gặp lại đối tượng thầm mến hồi đại học.

Hắn cảm giác mình cũng không phải kích động lắm, chỉ định đi theo chào hỏi một cái, nhưng trên đường bỗng không khống chế xông lên cứu, sau đó, hắn không còn nhớ gì nữa.

À thì, hình như còn cởi quần áo của người ta.

Còn thơm miệng.

Thuận tiện giữ đối phương ở lại một buổi chiều thôi

Cũng không làm gì khác cả

Chuyện này... đâu có...

Bất thường đâu...

...

Trầm Ly giơ chăn che đậy đầu, mãi đến tận bây giờ mới bất đắc dĩ nhìn thẳng vào những điều mất mặt mà mình đã làm.

Mẫu chốt là, khi nghĩ đi nghĩ lại, nửa người dưới còn có phản ứng!

Mẹ nó chứ mình như bây giờ có khác gì cầm thú đâu!

Chết mất!

Không còn mặt mũi gì nữa!

Cảm giác mình ném mặt mũi ra chuồng gà rồi, Trầm Ly thậm chí còn tự giận mình mà nghĩ, hay là cứ tuốt một cái rồi đi ngủ cho xong.

Những chuyện thượng vàng hạ cám khác cứ để lại cho ngày mai, chuyện cần quan tâm tối hôm nay chính là, vị nam thần nhiều năm không gặp đang ngủ ở sát vách.

Rất tốt, rất may mắn, còn muốn cái gì đây?

Ngay khi Trầm Ly đang thuyết phục bản thân, đưa tay về nơi tội ác kia thì, cửa phòng ngủ đột nhiên mở bung ra, Giang Vô Ngôn lò dò lên thẳng giường hắn.

Mẹ mẹ mẹ mẹ ơi!

Trầm Ly suýt chút nữa bị dọa đứng tim, cảm giác anh đang bò vào ổ chăn của mình, từ từ dựa vào gần mình.

“Tôi sợ bóng tối.” Giang Vô Ngôn nêu lý do, “Buổi tối ngủ lúc nào cũng có cảm giác không an toàn, có thể ngủ cùng anh không?”

Còn từ chối sao được nữa, anh đã lên giường nằm cả rồi, chẳng lẽ còn đuổi đi được?

“Có thể, có thể chứ.” Toàn thân Trầm Ly cứng đờ, cà lăm đồng ý với lời thỉnh cầu của anh.

“Vậy thì tốt.” Giang Vô Ngôn ngáp một cái, “Vậy đi ngủ thôi, chúc ngủ ngon.”

“Ngủ... ngon”

Trầm Ly nhắm mắt lại, không quan tâm mà cũng chẳng quan tâm nổi nữa, thứ trên người ban đầu mềm cứng, bây giờ đã thành cứng rắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play