Thịnh Tố Uyên xua tay nói: “Chị không theo các em về góp náo nhiệt đâu, không dễ gì về nước một lần, chị cũng phải đi tiệc tùng của mình.”

“Vậy chị chơi vui vẻ nha, chú ý an toàn.”

Lý Triều Kha từ trong túi kẹo của mình lại rút ra hai chiếc kẹo đẹp nhất đưa cho Thịnh Tố Uyên.

Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Thịnh Tố Uyên nhận lấy, đưa nhanh mắt sang Thịnh Thế Hùng: “Quả nhiên vẫn là Triều Kha tốt với chị nhất.”

Cô ta để kẹo vào trong túi, quay sang lại ôm Lý Triều Kha một cái: “Rất vui được quen biết em, thật sự rất vui.”

Sau đó lùi lại sau một bước, vẫy vẫy tay, bắt một chiếc taxi.

Lý Triều Kha không nhịn được mà cảm khái: “Chị anh thật là một cô gái tự do như gió.”

“Có thể không điên sao, chị ấy hồi đi học suýt nữa bức tôi phát điên.” Thịnh Thế Hùng cằn nhằn nói.

Lý Triều Kha cảm thấy khá thú vị, thuận miệng hỏi: “Chị ấy bức anh như thế nào?”

Gương mặt đẹp trai của Thịnh Thế Hùng cứng nhắc, anh ho khẽ một tiếng, không có tiếp lời.

Cậu bé vỗ tay cười nói: “Con biết, cô đều kể hết cho con rồi, ba đã từng muốn ăn quả thanh trà ở cổng nhà bạn học, vì thế treo lên cây, kết quả không dám xuống, cuối cùng bị bạn học kéo xuống, quần bị rách hì hì...”

“A, quần rách chỗ nào?” Lý Triều Kha mắt mở to.

Cậu bé bịt miệng cười càng dữ dội hơn.

“Không cho phép nói!”Thịnh Thế Hùng hơi cắn răng, uy hiếp.

Cậu bé bĩu môi, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Ba, chỉ là đũng quần rách thôi, tại sao không được nói chứ.”

Lý Triều Kha: “...”

Thịnh Thế Hùng: “....”

Lý Triều Kha không nhịn được: “Ằng ặc ằng ặc...”

Thịnh Thế Hùng: “...”

Trong lòng Thịnh Thế Hùng bốc hỏa, lái xe về nhà, trên cả chặng đường cũng không nói chuyện.

Lý Triều Kha ngược lại cảm thấy tai được thoải mái, cậu bé dựa vào trong lòng cô ngủ rồi, cô một tay vỗ nhẹ cậu bé, mắt cũng dần dần nhắm lại.

Thịnh Thế Hùng xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, tức đau cả lồng ngực.

Sao có thể khi anh đang giận, hai mẹ con bọn họ lại ngủ ngon lành chứ?

Quá không có lương tâm rồi!

Xe lái vào trong sân lớn của biệt thự, Thịnh Thế Hùng bực bội, mở cửa xe ra.

Hay lắm, một lớn một bé vẫn đang ngủ.

“Lý Triều Kha, em là heo sao?”

Thịnh Thế Hùng cúi người, ánh mắt vô cùng dịu dàng bế Lý Triều Kha ra ngoài, trong miệng lại không nhịn được mà khẽ mắng.

Vốn chuẩn bị bế Lý Triều Kha về phòng trước, nhưng đi được hai bước thì Lý Triều Kha đã tỉnh rồi.

Ánh mắt tuyệt đẹp của cô hơi mở ra một khe, ánh mắt có hơi mê mang quét qua Thịnh Thế Hùng, sau đó dừng ở trên xe, chỉ ngây ra một giây thì cô đã phản ứng lại, lập tức nhảy xuống từ trên người Thịnh Thế Hùng, ngữ khí cũng mang theo sự trách cứ.

“Anh sao có thể vứt con trai một mình trong xe chứ, anh quá đáng quá rồi.”

Thịnh Thế Hùng cười xấu xa nghiến răng nói: “Còn không phải là vì con heo em à.”

Lý Triều Kha: “...”

Anh đang nói gì thế?

Cô nghi ngờ đầu óc của anh có chút vấn đề rồi.

Thịnh Thế Hùng nhìn gương mặt ngốc nghếch không hiểu tình huống này của cô, càng thấy thú vị, người phụ nữ này, thật là lúc nào cũng biết câu dẫn người ta.

Anh thật sự không nhịn được mà muốn đè cô dưới người mà ăn.

Vợ tỉnh rồi, có thể tự mình đi đường rồi, Thịnh Thế Hùng cúi người mở cửa xe ra, bế con trai ra ngoài.

Cậu bé bị đổi chỗ, chỉ chu cái miệng lên, cái đầu nhỏ rúc vào trong nách của Thịnh Thế Hùng, sau đó tiếp tục ngủ ngon.

Lý Triều Kha cầm túi kẹo trong xe ra, đang chuẩn bị cùng Thịnh Thế Hùng đi vào nhà, anh lại đột nhiên dừng lại.

Không kịp phòng bị, mũi của Lý Triều Kha đụng phải lưng của anh.

Lưng của anh, rất cứng.

Đau nhói khiến Lý Triều Kha vô cùng uất ức, nói chuyện cũng mang theo tiếng khóc: “Thịnh Thế Hùng, anh có phải là cố ý không!”

Thịnh Thế Hùng thật sự là cố ý, nhưng thấy dáng vẻ uất ức của cô, không biết thôi còn nói thêm: “Ai kêu em lùn, em nếu như cao hơn một chút, có thể đụng phải lưng của tôi sao?”

“Anh...”

Lý Triều Kha sắp bị tức chết rồi.

Uổng công cô hôm nay còn xem anh là chúa cứu thế, còn cảm thấy trước kia là cô có thành kiến với anh, còn thầm hạ quyết tâm phải chung sống hòa thuận với anh. Nhưng trên thực tế là bản tính xấu xa của người đàn ông này không có thay đổi!

“Cạnh ghế lái có đồ, cầm giúp tôi.”

Nghe lời ra lệnh của anh, Lý Triều Kha tức đến nỗi mũi lại đau rồi.

Cô hừ hừ bực tức mở cửa ghế lái phụ ra, cầm đồ ra nhìn, mũi lại khôi phục bình thường rồi.

Là một chiếc điện thoại.

Giống gần giống với chiếc điện thoại bị Hồ Vy Vy làm vỡ của cô.

Giống như mẫu cho các cặp đôi.

Lý Triều Kha cầm chiếc điện thoại, đi vào trong phòng.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ, người đàn ông cẩn thận đắp chăn cho cậu bé, động tác còn dịu hơn ánh đèn.

Anh đứng đó, quay đầu nhìn Lý Triều Kha đang đợi, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa.

Trái tim của Lý Triều Kha rung lên, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác muốn chạy trốn.

Nhưng động tác của anh lại thần tốc, tư thế mạnh mẽ lập tức nhào đến trước cô, đồng thời ôm lấy eo của cô, cánh môi dán vào môi cô.

Lý Triều Kha muốn hô lên, nhưng miệng bị chặn đứng rồi, âm thanh gì cũng không phát ra được, vành tai lập tức đỏ ửng.

“Ngày hôm nay chắc mệt lắm nhỉ?”

Anh trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm.

Lý Triều Kha run rẩy, nhìn tư thế này, cứ cảm thấy không hay lắm: “Vẫn, vẫn ổn.”

“Chân còn đau không.”

Thịnh Thế Hùng để Lý Triều Kha ngồi trên bồn rửa tay, cúi người nắm lấy chân của cô, nhẹ nhàng mát xa vùng da xung quanh chỗ dán urgo.

Cảm giác ngứa ran trực tiếp xông thẳng đến đầu của Lý Triều Kha.

Cô hơi rùng mình, xua tay nói: “Không đau nữa.”

Dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng tắm, Lý Triều Kha nhìn gương mặt hoàn mỹ không góc chết này của anh, cảm nhận sự hấp dẫn nam tính không ngừng tỏa ra bên ngoài của anh, chỉ cảm thấy tim đang đập thình thịch.

Nhất là cái chân bị anh nắm trong tay đó.

Độ ấm trên tay anh gần như bỏng vào trong da thịt của cô.

Lý Triều Kha rút chân lại nhưng không rút ta được, bên tai ngược lại vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh: “Chân của em bị thương rồi, tắm rửa chắc chắn rất không tiện.”

“Cho nên?”

Lý Triều Kha thu liễm tâm thần, ánh mắt nhìn anh có hơi lạnh.

Vẻ mị hoặc của anh, khóe mắt lông mày đều nhướn lên, thần thái phong hoa trác tuyệt, dịu dàng nói: “Tôi tắm giúp em.”

“Nằm mơ đi.”

Lý Triều Kha trực tiếp tụt từ trên bồn rửa tay xuống, đưa tay chuẩn bị đẩy anh ra ngoài.

Nhưng Thịnh Thế Hùng bị từ chối nhiều rồi, đã rất tự giác rồi.

Lý Triều Kha từ trên bồn tụt xuống, anh chỉ nhìn chằm chằm cô một lát, chắc chắn cô đứng vững, anh nhấc chân đi ra ngoài.

Còn chu đáo giúp Lý Triều Kha đóng cửa lại.

Lý Triều Kha bị người đàn ông chỉnh nên thần sắc có hơi vi diệu.

Anh đứng ở cửa, giọng nói dễ nghe muốn chết: “Nếu như em hối hận rồi, gọi một tiếng, tôi vào tắm cho em.”

“Không cần nghĩ!”

Lý Triều Kha cuối cùng cũng tìm lại được một chút ít khí thế, ngữ khí không khỏi sống động hơn vài phần.

Nhưng rất nhanh, cô liền ý thức được ngữ khí sống động này khả năng sẽ kích phát dục vọng của anh, Lý Triều Kha hơi hoảng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play