Thịnh Thế Hùng càng dùng sức nắm cái chân nhỏ của Lý Triều Kha, để lên đùi của mình, ánh mắt nóng bỏng, khóe môi lại mang nụ cười xấu xa: “Sợ gì chứ?”

“Đâu phải là chưa từng sờ qua.”

Xung quanh người qua người lại, thỉnh thoảng có người ngoái lại nhìn bọn họ.

Lý Triều Kha lúc này hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là mất mặt rồi, nhưng chân bị người đàn ông túm chặt, căn bản không giằng ra được.

Lý Triều Kha chỉ có thể rúc đầu trên đầu gối.

Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

Nhắm mắt lại, cảm giác tiếp xúc cơ thể càng thêm rõ ràng.

Lý Triều Kha có thể cảm nhận được ngón tay thô ráp của Thịnh Thế Hùng lướt qua mu bàn chân của cô, anh giúp cô dán urgo, sau đó đem chân của cô xỏ vào một đôi dép lê mềm.

“Được rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa, tôi dẫn em đi sang bên cạnh mua kẹo ăn.”

Giọng của Thịnh Thế Hùng trầm thấp khàn khàn lại mang theo một chút xíu ấm áp truyền vào trong tai Lý Triều Kha.

Cô vội vàng đứng dậy, nói: “Tôi không cần nghỉ ngơi, tôi đã ổn rồi.”

Gót chân tuy bị giày cọ rách, nhưng đã dán urgo rồi, lại đi dép lê, căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhưng Lý Triều Kha hôm nay có hơi xui, đứng dậy mới vừa đi được hai bước thì giẫm vào một hòn đá, trượt chân, suýt nữa ngã ra.

May mắn vào thời khắc mấu chốt, Thịnh Thế Hùng chắn trước người cô.

Cô trực tiếp ngã vào trong lòng anh.

Hương nước hoa cổ long trên người anh xộc vào mũi cô, khiến cô toàn thân đều ngứa, mặt cũng đỏ ửng.

“Còn ngây ra đó làm gì, leo lên đi.”

Thịnh Thế Hùng sau khi đỡ Lý Triều Kha đứng vững, trực tiếp khuỵu người, hai tay đưa ra sau.

Gương mặt xinh đẹp của Lý Triều Kha đỏ ửng, đang do dự, bàn tay to của Thịnh Thế Hùng đã nắm lấy cánh tay của cô, lực đạo của anh vừa đủ khiến cô ổn định ngã vào trên lưng của anh.

Sau đó, hai cái tay lớn của anh đỡ lấy mông của cô, từ từ đứng thẳng dậy, vững vàng cõng cô đi trên đường.

Lý Triều Kha có thể nghe thấy xung quanh có nhiều người đều đang nhìn bọn họ bàn luận về bọn họ, cô cảm thấy rất ngại.

“Sợ gì chứ, tôi đâu phải tên lưu manh, cõng em trước mặt mọi người, còn có thể khiến em rớt giá à.”

So với sự rối rắm của cô, Thịnh Thế Hùng lại thoải mái hơn nhiều.

Quả thật, người xung quanh lén nhìn bọn họ bàn luận về bọn họ, đều ngưỡng mộ chết rồi.

“Mau nhìn kìa, người đàn ông đó thật đẹp trai, dáng cao, vừa gầy vừa có sức mạnh, cõng bạn gái của mình đi đường cũng không rung, thật có cảm giác an toàn.

“Cô chắc chắn gầy? Tôi cảm thấy là tráng kiện, tinh tráng, mặc quần áo thấy gầy cởi quần áo là có thịt, hừm hừm hừm, thật muốn biết anh ta tập gym ở đâu, đến lúc đó qua đó xem anh ta để trần tập luyện, chắc chắn rất đẹp trai!”

“Anh ta đi như thế thôi cũng rất đẹp trai! Thật muốn làm bạn gái của anh ta, được anh ta ôm!”

“Đừng nằm mơ nữa, cô nhìn cô gái nằm bò trên lưng anh ta đi, tuy cúi thấp đầu không thể hoàn toàn nhìn thấy mặt, nhưng nhìn dáng người đó, làn da đó, thương hiệu quần áo đó... cũng tuyệt đối là người không tầm thường!

“Ài, Nữ Oa khi tạo người, tại sao tạo người khác thì nặn bằng tay, tinh tế xinh đẹp, đến lượt tôi thì gậy chọc rồi quăng xuống đất chứ.”

“Ông trời không công bằng, tôi cũng muốn có một gương mặt xinh đẹp, kêu tôi lúc đi tắm không đóng cửa tôi cũng vui lòng!”

Thịnh Thế Hùng cõng Lý Triều Kha đi vào cửa hàng kẹo.

Kẹo có rất nhiều màu sắc, tạo hình đủ kiểu, nhìn trông thật sự quá là hút mắt.

Chủ tiệm là một cô gái, cười rất ngọt ngào, cô ta thoải mái nói: “Chị, vừa rồi em nhìn thấy anh cõng chị đi vào, còn tưởng là người mẫu quốc tế nổi tiếng đến cửa hàng chúng em quay MV cơ. Thật sự quá đẹp rồi.”

“Gói hết kẹo của cửa hàng mấy cô lại.”

Thịnh Thế Hùng rất hài lòng về lời mà cô gái nói, lập tức nói.

Lý Triều Kha ngây ra, trượt từ trên lưng Thịnh Thế Hùng xuống, túm lấy tay của anh lay nhẹ, đè thấp giọng nói: “Anh điên rồi sao?”

“Anh chị, mua nhiều như vậy chắc chắn là ăn không hết, không bằng để lại kẹo cho người cần.” Cô gái cười híp mắt nói.

Thịnh Thế Hùng cầm một chiếc kẹo có hình con thỏ, ưu nhã xé lớp vỏ kẹo ra, đưa cho Lý Triều Kha.

Lý Triều Kha nhận lấy, tạo hình chú thỏ quá đáng yêu rồi.

Tai trắng hồng, khiến người ta rất muốn cắn một miếng, nhưng lại không lỡ.

Lý Triều Kha đang băn khoăn, một cái miệng có khuôn rất đẹp ghé sát, không chút lưu tình cắn đứt nửa cái tai của chú thỏ.

Lý Triều Kha: “...”

“Gói hết lại, 19 cái gói lại tặng cho cô ấy. Lấy thêm hai chiếc cho con trai của tôi. Còn lại, để lại cửa hàng, tặng cho những người đến mua kẹo.” Thịnh Thế Hùng ngữ điệu trầm thấp khàn khàn, giống như ám hương sau tuyết.

Lý Triều Kha hỏi: “Tại sao là 19 chiếc?”

“Bởi vì...” Thịnh Thế Hùng nhìn sâu vào mắt Lý Triều Kha, thâm tình nói: “Em ở trong mắt tôi, mãi mãi 19.”

Lý Triều Kha: “...”

Là cô nhiều lời rồi, cô không nên hỏi.

Sự lãng mạn của tổng giám đốc bá đạo, quả nhiên khiến người ta khó mà chống đỡ.

Hai người bước ra khỏi cửa hàng kẹo, Lý Triều Kha ôm một đống kẹo càng bắt mắt hơn.

Chân của cô một chút cũng không đau nữa, nhưng hôm nay Thịnh Thế Hùng lại giống như y tá lên tuyến vậy, cứ phải cõng Lý Triều Kha, Lý Triều Kha không chịu nên chạy đi, vì thế sau khi bị đuổi kịp thì bế kiểu công chúa.

Lý Triều Kha: “...”

Người đàn ông này thật là bá đạo!

Không giãy ra được, dựa vào trong lòng anh, cảm nhận hơi thở của anh, còn có thể nhìn cái cằm tinh tế của anh, Lý Triều Kha thật sự rất ngại ngùng!

Thịnh Tố Uyên lúc này dẫn cậu bé cũng từ hoa viên trên không đi xuống rồi.

Cậu bé lập tức lao tới ôm lấy chân của Thịnh Thế Hùng: "Ba, người ta cũng muốn bế.”

“Cho con ăn kẹo.”

Thịnh Thế Hùng từ trong túi lấy ra hai chiếc kẹo đưa cho cậu bé.

Cậu bé nhận lấy, lập tức “bịch bịch bịch” chạy đến trước Thịnh Tố Uyên, hai chiếc đều đưa đến trước cô ta: “Cô chọn một chiếc.”

“Cô đều muốn.”

Thịnh Tố Uyên bị cử chỉ này của cậu bé mà thấy ấm lòng, cô khuỵu người xuống, nhìn hai chiếc, cố ý trêu cậu bé.

Cậu bé dẩu môi, rất khó khăn mất một lúc đưa ra lựa chọn, sau đó nói: “Nhưng mà cô ơi, cháu chỉ có hai chiếc, cô không thể đều muốn.”

“Như này đi...” Cậu bé nhìn kỹ lại, đem chiếc đẹp hơn cho Thịnh Tố Uyên: “Chiếc kẹo đẹp này phải cho cô gái xinh đẹp.”

“Oa, tiểu bảo bối cháu thật sự quá ấm rồi.”

Thịnh Tố Uyên ôm cậu bé rồi hôn một cái, trong lòng vô cùng hạnh phúc, cô ta quay đầu hỏi Thịnh Thế Hùng: “Tiểu bảo bối đáng yêu hơn em lúc nhỏ nhiều.”

“Đó là vì cháu là do mẹ cháu sinh ra, mẹ cháu là người đáng yêu nhất trên đời này.”

Cậu bé bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng không quên kéo công lao cho mẹ của mình.

Khi nói chuyện, còn bắn tim về phía Lý Triều Kha.

Ánh mắt của Thịnh Tố Uyên ẩn chứa ý cười nhìn sang Lý Triều Kha, chân thành nói: “Triều Kha, cảm ơn em, vì nhà họ Thịnh bọn chị mang đến một bảo bối đáng yêu như vậy.”

Lý Triều Kha nghe thấy ba từ “nhà họ Thịnh”, vẫn là vô thức trở nên căng thẳng.

Thịnh Thế Hùng xé toác chủ đề: “Chị, chân của Triều Kha bị thương rồi, chị dẫn nhóc con lên xe trước đi.”

“Ồ, được.” Thịnh Tố Uyên quan tâm liếc nhìn Lý Triều Kha: “Em vẫn ổn chứ, cần đến bệnh viện không?”

Lý Triều Kha rất bất lực, cô chỉ là bị giày cọ rách tí da thôi.

Cô vội lắc đầu.

Vốn tưởng Thịnh Tố Uyên muốn theo cùng về biệt thự, nhưng Thịnh Tố Uyên sau khi để cậu bé vào xe thì không có lên xe.

Lý Triều Kha nghi hoặc nhìn cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play