Ngải Tiếu tay run rẩy cởi quần áo, Nhạn Đường vừa cởi vừa nhìn em ấy, đột nhiên thấy vui mừng cũng may mình không có bị cận thị.
Như vậy thì khi tắm và ngâm suối nước nóng đều có thể thấy con sóc nhỏ một cách rõ ràng đến từng chi tiết.
Do đó, trong phòng thay đồ, Ngải Tiếu khi quay đầu lại thì thấy nữ thần đang quấn khăn tắm nhìn chằm chằm vào mình.
Ngải Tiếu: "......" Bây giờ cô mặc lại đồ thì có còn kịp không?
Cô đỏ mặt đi vào phòng tắm, Nhạn Đường cởi bỏ khăn tắm đi sát theo sau, thỏa sức ngắm cái đầu nhỏ bồng bềnh, còn có tấm lưng trần và đôi chân trắng nõn nà kia.
Con sóc nhỏ rất trắng, trắng dịu dàng và nhìn rất đã mắt, nhìn cỡ nào cũng không đủ hết. Còn có mái tóc mềm mại nữa, nhìn đền làm người ta muốn sờ vào...... Nghĩ đến đây, Nhạn Đường đột nhiên cảm thấy mình giống 'sắc lang' quá, khi quẹo cua thì di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Ngải Tiếu đi được hai bước thì không còn thấy xấu hổ như hồi nãy nữa, nhớ đến Mèo và Khấu Đan thường xoạc không khí trong group mỗi ngày, vừa xé quần áo rồi điên cuồng bứt nút, như vậy cho thấy bọn họ hiện giờ trần trụi vậy cũng rất bình thường.
Cô cố gắng tự an ủi mình, dù sao cô cũng phải chưa đọc qua truyện H, các tình tiết xấu hổ cũng có viết qua, tại sao giờ lại thẹn thùng chi? Nói không chừng nữ thần còn đọc qua truyện H của mình viết nữa đó!
A, đợi đã...... nghĩ như vậy hình như còn thấy xấu hổ hơn nữa......
Ngải Tiếu tự mình an ủi trong lòng giờ phản tác dụng rồi, cô mau mau hồi tưởng lại các tình tiết mình đã viết—— cũng may toàn là cảnh H bình thường, không có chơi ở tư thế gì kỳ lạ hết.
Chậm rãi đi đến mép hồ tắm, cô cuối cùng cũng chịu để lộ 'mặt tiền' ra. Nhạn Đường nhìn thấy thì cười nhẹ một cái, Ngải Tiếu lập tức đỏ mặt lên: "Chị cười cái gì!"
"Cười em giống như con nhím nhỏ, lúc nãy chỉ dám đưa lưng cho chị xem, giờ cuối cùng cũng chịu để lộ cái bụng ra rồi."
Ngải Tiếu: "......"
Sự chú ý của nữ thần đúng là khác người, trong tình huống này người khác thường sẽ nhìn ngực, không ngờ cô ấy lại đi nhìn bụng.
Bất luận thế nào, câu nói này làm cô thư giãn hơn rất nhiều. Cho nước lên người tắm rửa một chút, hai người vắt khăn lông đi vào ngâm mình, có lẽ là do bọn họ đã nhìn nhau cả buổi rồi nên Ngải Tiếu đã hoàn toàn không còn căng thẳng nữa, cũng trò chuyện thoải mái hơn.
Ngành du lịch Nhật Bản một năm bốn mùa đều không có vắng khách, nhưng do mùa hoa anh đào vừa mới kết thúc nên khách du lịch không nhiều lắm, người đến tắm suối nước nóng cũng rất ít. Chỗ bọn họ ngồi không có ai hết, Ngải Tiếu thư giãn ngâm mình, ríu ra ríu rít với nữ thần về cảnh vật ở Nhật Bản. Qua một hồi sau, hai người ra nghỉ ngơi đôi chút rồi lại vào ngâm tiếp, lần này Nhạn Đường cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, nhân lúc một chủ đề vừa mới nói xong, liền cho tay qua sờ lên eo của Ngải Tiếu.
Có lẽ là do có liên quan đến chất lượng suối nước nóng nên làn da dưới tay mịn màng mượt mà mềm mại. Ngải Tiếu đỏ mặt trừng mắt nhìn cô ấy: "Chị làm cái gì đó!"
"Hiếu kỳ cảm giác ra sao, muốn sờ thử."
"......" Ngải Tiếu lại trừng mắt nhìn, vốn cũng có tâm trạng hiếu kỳ giống vậy, nên tự mình cũng đặt tay lên đùi của nữ thần......
Wa!!!
Thì ra đùi của nữ thần sờ đã tay vậy à! Cô giống như là được mở ra một cánh cửa của thế giới mới vậy, liên tục sờ thêm vài phát nữa, làn da vừa mịn vừa mềm khi sờ có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Bàn nhỏ không ngừng sờ soạng trên đùi, Nhạn Đường động đậy một cái, kèm theo đó là nước bắn tung tóe lên, ôm Ngải Tiếu ra trước người mình.
Ngải Tiếu ngẩng đầu lên nhìn vào cái chỗ mà mình đã lăm le từ lâu nhưng có gan đi nhìn, liền đỏ mặt đẩy nữ thần ra: "Ở đây không được làm bậy đó!"
Hai má đỏ ửng của em ấy không biết là do ngâm suối nước nóng hay là xấu hổ nữa, Nhạn Đường cúi đầu xuống nói: "Vậy tại sao em lại ghẹo chị?"
"Rõ ràng là chị sờ em trước mà!"
"Nhưng chị sờ không có râm râm giống em."
Ngải Tiếu: "......"
Bộ...... cô sờ râm râm lắm hả?!
Nhạn Đường nhịn cười, cuối cùng cúi đầu xuống hôn lên môi em ấy một cái: "Không được có lần sau."
Nhưng bạn học Ngải Tiếu đã nếm được trái ngọt, sao lại không thử tiếp lần sau chứ? Ngâm mình xong hai người vừa uống sữa vừa tản bộ, sau đó là hưởng thụ một bữa ẩm thực Nhật Bản, ăn no đến nỗi Ngải Tiếu sờ bụng mình nói: "Hay là chúng ta đi dạo thêm chút nữa."
Nhạn Đường nắm tay em ấy tiếp tục đi dạo, trò chuyện về những chuyện thú vị trong giới của mấy ngày này. Buổi tối về đến khách sạn, hai người tắm xong chuẩn bị nghỉ ngơi, Ngải Tiếu hồi tưởng lại xúc cảm trên đùi nữ thần, khi chui vào chăn lại giơ tay qua sờ tiếp.
Wa—— sờ đã tay y như trong suối nước nóng vậy!
Cô vui vẻ sờ hết lần này đến lần khác, Nhạn Đường quả thật không nhịn nổi nữa, vén chăn ra đè em ấy dưới thân mình.
Nhạn Đường: "Sờ có sướng tay không? "
Ngải Tiếu: "...... Sướng."
Nhạn Đường: "Vậy chị cũng muốn sướng một chút, nhân tiện nói cho em biết luôn cái gì gọi là 'không được có lần sau'."
Do đó, bạn học Ngải Tiếu biết cái gọi là 'không được có lần sau' mà nữ thần nói lúc nãy có nghĩa là gì, nhưng mà nói thật, cô cũng thấy rất vui mừng.
Đây là lần đầu tiên trải nghiệm chuyện này, lúc trước khi sờ nữ thần thì cô hơi kỳ vọng, nhưng khi chuyện phát sinh ra thật thì cô vẫn căng thẳng cực kỳ, nhưng nữ thần quả thật là quá dịu dàng, dưới sự tấn công dịu dàng không ngừng đó làm cô rất nhanh có được cảm giác.
Tiếng thở dốc vang lên trong phòng, cái nệm đặt trên thảm tatami không biết từ khi nào đã bị lệch ra khỏi vị trí ban đầu. Ngày hôm sau Ngải Tiếu mở mắt dậy, sờ sờ ngực, sờ sờ eo, lại sờ sờ đùi, cảm giác như mình không phải vừa mới trải qua một cuộc mây mưa, mà là trải qua một cuộc chèo thuyền vượt thác.
Chắc do sợ hôm nay không ngâm suối nước nóng được nên nữ thần đã khắc chế không có 'trồng dâu', Ngải Tiếu tính trèo dậy đi mặc quần áo tắm rửa, đột nhiên lại bị kéo trở về.
Nhạn Đường mơ màng choàng lấy eo của Ngải Tiếu: "Hôm qua mệt như vậy, ngủ thêm chút nữa đi."
Giọng nói vẫn còn ngáy ngủ vang ở bên tai, Ngải Tiếu đột nhiên nhớ đến tiếng thở dốc của nữ thần đêm qua, không kềm nổi kẹp chặt đùi lại.
Chuyện này đúng là trái cấm mà, thử qua được một lần là tự nhiên thấy nó khác trước.
Trong vòng tay của nữ thần lại chợp mắt một lát nữa, sau đó cô bị nữ thần 'xoa nắn' một hồi rồi mới được thả đi tắm rửa.
Nhạn Đường nằm ở đó nhìn em ấy thay quần áo, khóe miệng cứ cong lên cao. Thật ra cũng không ngờ đến là phát triển nhanh như vậy, nếu dựa theo suy nghĩ lúc trước của cô là những hành động thân mật như vậy chắc phải đợi sau khi xác nhận quan hệ một thời gian dài thì mới tiến hành, nhưng khi ở chung với Ngải Tiếu thì chuyện này lại phát sinh một cách thuận theo tự nhiên. Trước khi cô hành động thì có nghiêm túc hỏi qua ý kiến em ấy, còn đối phương thì lại nắm lấy tay cô đặt lên người mình.
Thì ra chuyện này quả thật là không có nhiều quy tắc đến thế, nước chảy tất thành sông, tình cảm khi đến chín muồi thì đôi bên đều sẽ nảy sinh kỳ vọng.
Hai người ăn sáng xong thì đi dạo phố, Ngải Tiếu mặc yukata xấu hổ cúi đầu xuống đi, trong lòng vẫn còn để bụng chuyện hôm qua mình chủ động quá. Nhạn Đường nắm tay em ấy rồi sờ nhẹ, sự ấm áp trong lòng gần như sắp dâng trào ra ngoài.
Ở Nhật thêm hai ngày nữa, do hôm sau phải đến công ty giải trí Hoàng Lâm trình diện nên ngày 29 bọn họ cùng nhau về nước. Sau khi về đến nhà thì Ngải Tiếu cuối cùng cũng trải nghiệm được tâm trạng lúc trước nữ thần không nỡ rời xa mình, vừa nghĩ đến chuyện hai tháng không được gặp nữ thần là trong lòng cô thấy buồn ơi là sầu, cả ngày đều quấn quýt bên cạnh nữ thần, đến tối khi đi ngủ thì cũng phải ôm chặt nữ thần không rời.
Nhạn Đường nhớ lại lúc trước Tần Tùng có hỏi 'có phải không nỡ rời xa tiểu tác giả không', lúc đó cô trả lời là 'có chút', bây giờ thì lại không nỡ đến khó chịu.
Sao mà chỉ 'có chút' được chứ, cô cảm thấy nếu hai tháng không gặp được Ngải Tiếu thì mình sẽ sụp đổ mất.
Ngải Tiếu cũng biết nữ thần không nỡ rời khỏi mình, nhưng cơ hội này rất hiếm có, cô biết phân biệt nặng nhẹ, quấn quýt một lát rồi khuyên cô ấy đừng có nghĩ đến mình hoài, nhất được phải tiếp thu bài học. Nói đến cuối cùng, cô còn dẫn ra một câu thơ—— "Chỉ cần là chân tình dài lâu, hà tất phải sớm tối bên nhau".
Nhạn Đường cười nhéo mặt em ấy, bị dáng vẻ ngoan ngoãn của em ấy làm cho thấy ngứa ngáy trong lòng, do đó good night kiss đơn giản lại dần dần biến chất, biến thành em ấy đang rên nhẹ dưới thân người mình.
Chiều ngày hôm sau bọn họ đến studio lấy tài liệu mà Tần Tùng đã chuẩn bị sẵn cho cô, Nhạn Đường cảm ơn anh ta, dẫn cô bé đi ăn một bữa ngon trước khi chia tay.
Tiễn xong nữ thần, Ngải Tiếu lẻ loi đi về trường, cả ngày không có tinh thần gì, thường xuyên lấy tấm hình chụp ra ngồi ngẩn ngơ nhìn. Mấy bạn cùng phòng đều biết chuyện Nhạn Đường đã rời khỏi, suy nghĩ một hồi rồi hùn tiền mua một thùng gà rán cho Ngải Tiếu.
Thông thường Ngải Tiếu chỉ cần một bữa gà rán là có thể giải quyết được hết mọi phiền não, hiện giờ sau khi lặng lẽ ăn hết một thùng gà rán, vừa ợ vừa thở dài.
Bạn cùng phòng: "......"
Xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, cô ấy chắc phải cần mấy thùng gà rán nữa mới 'hồi máu' lại được.
(Thùng này có tới 9, 10 miếng gà rán lận đó:)))
Ngải Tiếu ủ rũ hết nguyên tuần, mỗi ngày ngủ dậy và trước khi ngủ đều ngoan ngoãn gửi lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho 'Nhạn Lai Thời' cái nick mà hiện thời không trả lời được cho cô. Ngày thứ 8 sau khi nữ thần rời khỏi, Cô vào lại nick phụ Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa, bắt đầu đăng 'Không có'.
Lúc trước đăng 'không có' là nữ thần không có ra bài hát mới, bây giờ đăng 'không có' đồng nghĩa với việc nữ thần chưa trở về. Nhạn Đường đã giao nick weibo cho Tần Tùng quản lý, khóa đào tạo của Hoàng Lâm không tiện công bố, cô cần phải giả bộ mình vẫn online. Nhưng fans của nick phụ của Ngải Tiếu không biết sự thật, đều hiếu kỳ sao chủ thớt lại quay trở về điểm danh rồi, còn đoán non đoán già mấy ngày cô rời khỏi đi làm cái gì nữa.
Lần trước khi nữ thần ra bài hát mới, cô ăn gian 'tiên đoán' nên thu hút được không ít fans không biết sự tình, nhưng từ sau hôm đó là cô không còn đăng tin gì nữa. Lần này quả thật là đột ngột quá đi, cô suy nghĩ rồi quyết định đăng một tin giải thích.
-Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa: "Dạo trước hơi bận, nên không thể tiếp tục cùng mọi người chờ đợi bài hát mới của nữ thần. Bây giờ trở về rồi nè, hy vọng sớm ngày có thể nghe được tác phẩm mới của nữ thần q(≧▽≦q)"
Vẫn là cách nói chuyện quen thuộc, chủ thớt đáng yêu trở về cũng là chuyện đáng mừng, do đó mọi người tiếp tục vui vẻ chờ đợi bài hát mới.
19/5 là sinh nhật của Ngải Tiếu, hôm đó, các độc giả của Khổ Trú tự mình làm một đoạn clip nhỏ gửi tặng cho Đại Đại, từng bức hình vẽ tay tràn đầy yêu thương của fans kèm theo là ca khúc Khổ Trú đã biểu diễn qua. Ngải Tiếu nhìn mà thấy đầu mũi hơi cay, lần đầu tiên trút bỏ sự cao lãnh của thế giới 2D, khi share còn kèm theo biểu cảm [love you]. Cùng ngày, truyện mới của cô phát hành chương đầu tiên, độc giả giới bách hợp và fans của Nhạn Đường cũng vào xem, khu bình luận náo nhiệt chưa từng có.
Lời chúc phúc đến không ngừng từ thế giới 2D và 3D, Ngải Tiếu vui vẻ cám ơn mọi người, buổi tối còn ra ngoài ăn mừng sinh nhật cùng bạn cùng phòng nữa. Buồi tối trở về, cô ủ rũ ngồi vào bàn suy nghĩ, nếu như có được lời chúc phúc của nữ thần thì càng tốt hơn nữa.
Nghẹn ngào đi viết truyện, cô sửa lại đại cương, sau đó lại bị tình tiết của cô thiết lập ngược cho một phen. Thật ra bộ này vốn không có ngược tâm cho lắm, chỉ là trong khoảng thời gian này nỗi nhớ nhung của cô đối với nữ thần quá sâu đậm, nên tình cảm thật cũng được lồng vào đó, đại cương đã chỉnh sửa chắc sẽ ngược độc giả đến thổ huyết.
Haiz, không phải nói viết truyện ngược thì hiện thực sẽ ngọt sao, tại sao cô viết ngược như vậy mà vẫn không được gặp nữ thần vậy? Ngải Tiếu mặt không biểu cảm mở weibo ra, định sẽ up một status cám ơn mọi người thì phát hiện góc phải có hàng ngàn người tag cô nên giật hết cả mình.
Xảy ra chuyện gì vậy?!
Cô nhấn vào xem thì thấy đều đến từ cùng một tin share.
-Nhạn Đường: "Trú Trú @Tấn Giang Khổ Trú sinh nhật vui vẻ, không biết món quà sinh nhật này em có thích không [Bánh kem] [Bánh kem] [Bánh kem]→Link"
Đây là một tin weibo có kèm đoạn clip, ảnh bìa là một đôi tay thon dài ngừng trên phím đàn piano. Ngải Tiếu kinh ngạc mở to mắt ra, vội vàng nhấn vào clip
"Happy birthday to you......" ngón tay thon dài nhảy múa trên phím đàn, âm nhạc tươi vui phối hợp với giọng hát trong veo, đến câu cuối cùng cô ấy hát là "Happy birthday, my angel".
Ngải Tiếu ôm lấy ngực mình xem hết rất nhiều lần, cho dù trong clip không có xuất hiện mặt của nữ thần, nhưng cô hoàn toàn có thể tự mình tưởng tượng ra dáng vẻ nữ thần vừa mỉm cười vừa đàn piano.
Cô quả thật là rất thích món quà này. Thì ra trong lúc mình không biết, nữ thần từ sớm đã chuẩn bị món quà này rồi. Cô vò cái mặt sắp cười đến khờ dại của mình, nhấn share.
-Tấn Giang Khổ Trú: "Cực kỳ thích!!!"
Độc giả khi nhìn thấy tin share thì đột nhiên xôn xao lên, Trú Đại của bọn họ là lần đầu tiên đăng tin có nhiều dấu chấm than vậy đó!
Còn hôm nay, fans của nick phụ Ngải Tiếu lại thấy rất khó hiểu—— tại sao Nhạn nữ thần có bài hát mới rồi mà chủ thớt lại quên up weibo?!
Ngày tháng mong nhớ nữ thần vẫn tiếp tục trôi qua, người ta thường nói sau 21 ngày sẽ trở thành thói quen, nhưng cũng đã một tháng rồi, Ngải Tiếu vẫn không thích ứng được với những ngày tháng không có nữ thần. Từ quần áo dài tay của mùa xuân đã thay đổi thành áo thun váy ngắn của mùa hè, gần như là mỗi ngày cô đều đếm ngày chờ nữ thần về, khi mà chỉ còn hai ngày cuối, Tần Tùng hỏi cô có muốn đi đón Nhạn Đường không, cô vội vàng đồng ý ngay.
Ngày cuối cùng của tháng 6, Ngải Tiếu theo Tần Tùng đi đón nữ thần, vừa xuống xe là nhìn thấy cái người đang đứng đợi bên đường kia.
Ốm hơn nhiều so với lúc đi, có phải là học mệt quá không? Cũng đúng, trước khi gặp mình thì cuối tuần nữ thần đều ngâm mình trong văn phòng soạn nhạc...... nhưng mà nữ thần xem ra vẫn xinh đẹp như xưa, à không đúng, đáng lẽ phải nói là xinh đẹp hơn trước khi đi nữa.
Trong đầu Ngải Tiếu toàn những suy nghĩ rối tinh, rõ ràng hai tháng nay cực kỳ nhớ cái người trước mặt này, nhưng hiện giờ lại không nói ra được một câu nào.
Quá nhớ cô ấy rồi, nhớ đến khi gặp mặt thì cứ cảm thấy như đang mơ vậy.
Nhạn Đường nhìn cô bé bước chân lảo đảo đi đến trước mặt mình, không đợi nói chuyện, đối phương đột nhiên đỏ mắt lên.
Ngải Tiếu vừa hít mũi vừa hỏi "Chị có nhớ em không?", rõ ràng là đang mô phỏng lại cảnh tượng gặp mặt ở Nhật Bản. Nhạn Đường nhè nhẹ ôm lấy cô bé, lặp đi lặp lại nhớ em ấy, Tần Tùng ở bên cạnh nghe mà cứ xoa cánh tay suốt.
Vì để nghênh đón cô ấy, Tần Tùng cũng kêu Đoàn Tử qua đây, khi nghe hai người nói chuyện điện thoại thì Ngải Tiếu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Đợi bốn người gặp nhau trong nhà hàng, cô nhìn thấy Ninh Đồ An trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tần Tùng, cuối cùng cũng biết được chỗ nào không đúng rồi. Nhạn Đường nắm lấy tay cô, cùng nhau xem tương tác của hai người đó, khi gọi xong món, Tần Tùng ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Cái này, tớ có chuyện muốn tuyên bố."
Ninh Đồ An trợn mắt: "Cậu không thể nhanh gọn chút được à?"
"......" Tần Tùng cũng không tức giận, tiếp tục mỉm cười nói: "Tớ với Đồ An đến với nhau rồi."
"Kêu nghệ danh biết chưa! Đồ An cái gì đó nghe sến quá cha." Ninh Đồ An tiếp tục rủa theo thói quen, nhưng khóe miệng thì lại cong lên.
Ngải Tiếu với Nhạn Đường nhất thời không phản ứng ra, đặc biệt là Ngải Tiếu, cô không có bị niêm phong tin tức nhưng cô hoàn toàn không phát giác ra được chút gì! Đoàn Tử ho hai tiếng, giải thích nói bọn họ ở chung với nhau được nửa tháng rồi, do nhiều phương diện khác vẫn chưa xác định được, cho nên mới không có công bố liền.
Tuy chuyện có hơi đột ngột, tổ hai người hóng chuyện vẫn thành tâm thành ý chúc phúc hai người đó. Bốn người sau khi ăn xong cơm, Tần Tùng cùng bạn gái đi mua sắm, Nhạn Đường cũng dẫn bạn gái mình về nhà.
Bọn họ lúc này còn đang ở bên ngoài nên ít nhiều gì cũng có khắc chế. Vừa vào đến nhà là Nhạn Đường quăng đồ qua một bên, lập tức ôm lấy cái người đã thương nhớ cả hai tháng này.
Trước khi khóa học kết thúc một tuần, giảng viên yêu cầu bọn họ tự sáng tác một bài với bất kỳ phong cách nào, ngón tay Nhạn Đường đặt lên phím đàn, trước mắt xuất hiện các cảnh tượng khi ở bên Ngải Tiếu. Cuối cùng, cô sáng tác một bài hát tên là "Nỗi nhớ", được giảng viên phụ trách là nhạc sĩ nổi tiếng khen ngợi không ngớt, nếu không phải do ngại Tần Tùng thì ông cũng muốn trực tiếp mời cô về công ty của mình rồi.
Nỗi nhớ được đè nén quá lâu liền bộc phát, Nhạn Đường nâng mặt Ngải Tiếu lên, mất kiểm soát hôn lên đó.
Ngải Tiếu ôm chặt lấy cô ấy, đáp trả lại, sợ là cô ấy sẽ rời khỏi vòng tay mình nữa.
Nụ hôn kết thúc, cô nhón chân lên, cắn một phát vào xương quai xanh của nữ thần: "Sau này không được rời khỏi em lâu vậy nữa, nếu có rời khỏi thì cũng phải dắt em theo."
Nhạn Đường hít một hơi nhẹ, sau đó dịu dàngnói: "Được, vậy em không được hối hận đó, em đi đến đâu chị cũng sẽ theo em đến đó."
"Móc ngoéo!" Ngải Tiếu buông cô ấy, giơ ngón út ra.
Nhạn Đường móc lấy ngón út của Ngải Tiếu, đặt lên miệng hôn một cái: "Được, móc ngoéo."
Ngải Tiếu yên tâm rồi, tiếp tục ôm nữ thần không buông ra.
Tương lai có quá nhiều chuyện không ngờ đến được, lúc trước, cô cứ tưởng tình cảm của mình chỉ là đơn phương không lối thoát, nhưng hiện giờ, người mà mình thích nhất, đang ở trong vòng tay của cô, hạnh phúc của cô hiện cũng đang ở trong vòng tay này.
Nếu như có thể ôm suốt như thế thì tốt rồi. Ngải Tiếu đột nhiên hỏi: "Chị nói hai ta có thể cùng nhau đi tiếp được không?"
"Chắc chắn là được." Nhạn Đường xoa đầu em ấy, "Con đường này rất khó đi, nếu người bên cạnh không phải là em, thì chị sợ là sẽ không kiên trì được đến phút cuối."
Ngải Tiếu biết cô ấy đang nói đến con đường gì, quả thật, nếu không phải là Nhạn nữ thần thì cô cũng không có dũng khí cùng cô ấy đi vào con đường ngược chiều với xã hội này đâu?
Cho nên...... xin hãy để cho bọn họ tiếp tục đi cùng nhau, đi đến thanh xuân tàn lụi, đi đến đầu bạc răng long.
Ngải Tiếu cong khóe môi lên, nói khẽ: "Nói thật, em càng ngày càng thích chị rồi đó."
Nhạn Đường mỉm cười cúi đầu xuống, hôn lên đỉnh đầu của em ấy, vô cùng trân trọng nói——
"Trùng hợp vậy, chị cũng vậy."
——END——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT