Dáng vẻ nghiêm túc giải thích của Ngải Tiếu quả thật là quá hấp dẫn lôi cuốn, Nhạn Đường ở gần em ấy như vậy, gần đến có thể thấy rõ hàng mi cong vút đó. Ở cự ly gần đó, hơi thở bắt đầu loạn nhịp, làm cô phải kéo giãn cự ly ra với con sóc nhỏ.
Ngải Tiếu cũng 'chậm tiêu' giờ mới ý thức ra chuyện gì, mặt đỏ lên.
"Được, vậy bài nhạc này có tên rồi." Nhạn Đường cười, cho điện thoại vào túi quần, "Đúng rồi, còn một chuyện cần phải nhờ em."
"Chuyện gì?"
"Chị đã nói chuyện chị với Khổ Trú rồi, em ấy muốn gặp em." Nhìn thấy dáng vẻ phiền não của con sóc nhỏ, cô ngập ngừng, tiếp tục nói: "Chị có nói em là người Dịch Nhàn cũng quen biết."
Ngải Tiếu cực kỳ đau đầu, thân phận thật sự của mình giờ ai ai cũng biết hết vậy: "Vậy em có đoán ra được là em không?"
"Không có. Thân phận của em không nên do chị nói ra, nếu em đồng ý thì có thể đích thân nói với Dịch Nhàn. Nếu không đồng ý......" Cô ngập ngừng, Ngải Tiếu thì lại tiếp lời rất tự nhiên: "Nếu em không đồng ý thì giấy cũng không gói được lửa, sớm muộn gì Dịch Nhàn cũng biết, cho nên, vẫn là nói cho em ấy biết thì hay hơn."
Ngải Tiếu nói như vậy dường như là cho Nhạn Đường uống viên thuốc định tâm về tương lai, nhưng đồng thời, cô cũng nhớ ra một chuyện.
Tháng 5 và tháng 6, cô phải tham gia khóa đào tạo của công ty Hoàng Lâm. Hôm sau là tháng 4 rồi, đợi tháng 4 trôi qua, cô và Ngải Tiếu phải xa nhau tới hai tháng lận.
Nhạn Đường còn nhớ lời nói đùa lúc trước của Tần Tùng là mình không nỡ rời xa tiểu tác giả, lúc đó cô quả thật có hơi không nỡ, nhưng so với cảm giác hiện giờ thì đã hoàn toàn không cùng một cấp độ rồi. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến chuyện hai người sẽ phải xa nhau hai tháng thì cảm thấy rất tức ngực.
Cô nhìn Ngải Tiếu đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào với Dịch Nhàn, cô mím môi lại, không có nói chuyện này ra. Hai người chỉ mới bắt đầu, khi đối diện với chuyện này chắc chắn sẽ rất khó xử, cô không hy vọng Ngải Tiếu trong thời gian tiếp theo, mỗi khi nhìn thấy mình là sẽ nhớ tới chuyện phải xa nhau.
Ngải Tiếu không chú ý đến sự thất thần của cô ấy, trực tiếp nói: "Ở trường học giải thích với Dịch Nhàn chuyện này có phải là không được tốt lắm? Nói trên mạng thì thấy không có thành ý, ưm...... còn gọi điện thoại thì sao?"
"Trưa nay có thể kêu em ấy cùng đi ăn cơm." Nhạn Đường đề nghị.
"À đúng, cái này được đó!" Mắt Ngải Tiếu sáng lên, ngẩng đầu nhìn nữ thần, đột nhiên có cảm giác hơi giống sắp gặp mặt phụ huynh.
Cô là một người không có cảm giác an toàn cho lắm, lại là lần đầu tiên yêu đương, vốn cứ tưởng mình sẽ rất bất an, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy cực kỳ an tâm. Không phải do đối phương là nữ thần của mình, mà là do đối phương từ sớm đã dung hòa mình vào cuộc sống của cô ấy.
Từ bạn bè trên mạng đến bạn ngoài hiện thực, Ngải Tiếu thậm chí còn không biết mình từ khi nào đã quen thân với những người xung quanh của nữ thần đến như vậy, giống như là thấm thoát vô tình, bạn bè của Nhạn nữ thần đều có liên hệ với mình.
Cái nhận thức này làm cô rất bất an, nhưng đồng thời, cô cũng có cách nghĩ muốn quen biết bạn bè của Nhạn Đường. Nói thật, Hoàng Tiểu Duyệt sáng nay còn gửi tin nhắc cho cô hỏi tình hình 'chiến trận' sao rồi. Như vậy xem ra, bạn bè đại học của cô cũng có thể chấp nhận chuyện bách hợp, vậy thì cô có thể chia sẻ niềm vui thoát ế với bọn họ không? Còn group tác giả nữa, nếu Nhạn nữ thần đồng ý, Ngải Tiếu cũng muốn giới thiệu cho cô ấy quen với đám bạn này.
Nếu không có sự 'chỉ đường dẫn lối' của bọn họ thì mình chắc cũng không có đủ dũng khí tỏ tình với nữ thần?
À đúng rồi, còn cái tin weibo tư vấn tình cảm lúc trước nữa, cô có cần đi thông báo tiến triển sau này không?
Lấy Dịch Nhàn làm khởi điểm, Ngải Tiếu đã sắp xếp thứ tự thông báo thoát ế. Nghĩ đến cuối cùng, cô do dự một lát, lỡ như nữ thần không thích người khác biết được chuyện của hai người thì sao.
Nhạn Đường không biết Ngải Tiếu đang nghĩ gì, nhưng thấy em ấy đột nhiên ủ rũ, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Cái này...... chị có ngại nếu em đem chuyện của tụi mình nói cho người khác biết không?" cô nói xong rồi bổ sung thêm: "Bạn của em hầu như đều nghe qua nhạc của chị."
Nhạn Đường nhớ đến nội dung trong friendzone, hỏi: "Là em bán Amway (Giới thiệu) đó hả?"
"......" Ngải Tiếu cúi đầu không nói chuyện.
Bàn tay hơi nắm lại đặt lên môi, Nhạn Đường đột nhiên thấy hơi khó xử: "Cái này, lúc nãy chị đã thông báo hết cho bạn bè trong giới biết rồi."
Ngải Tiếu ngẩn ngơ nhìn cô ấy một lát, rồi cười nhẹ. Không ngờ nữ thần cũng có mặt đáng yêu đến thế, như vậy xem ra, cô ấy còn nôn nóng hơn mình nữa.
Như vậy tốt thật, bọn không đều không muốn chừa đường lui cho mình rồi.
Trò chuyện trong phòng khách một hồi, Nhạn Đường gửi tin nhắn cho Dịch Nhàn, kêu đi ăn cơm chung. Dịch Nhàn vừa nghe nói cùng ăn cơm với Trú Đại thì lập tức hưng phấn lên, không hề do dự gọi điện thoại xin nghỉ phép với đội trưởng.
Cô cứ tưởng hai người họ là quan hệ họ hàng, xin nghỉ phép sẽ dễ dàng hơn thường ngày, ai ngờ đối phương cực kỳ không vui từ chối yêu cầu xin nghỉ của cô.
Dịch Nhàn cũng không vui rồi: "Tớ đi xem bạn gái của bạn tốt, cậu không không vui cái gì?!"
"Thời gian cậu thích Trú Đại đó còn dài hơn thời gian thích tớ." Lưu Nhung rõ ràng là đang ghen, "Hơn nữa còn 4 ngày nữa là thi đấu rồi, cậu còn muốn trốn tập?"
"...... Cậu ấu trĩ quá vậy!" Dịch Nhàn trợn mắt, "Ăn xong cơm về tập thêm có được chưa? Tớ sẽ tập đến tối."
Lưu Nhung im lặng giây lát, thành thật nói: "Thời gian tớ ở trong đội bóng không còn nhiều nữa, tớ muốn nhìn thấy cậu trên sân nhiều hơn."
Dịch Nhàn hít một hơi sâu, vỗ vỗ ngực để điều chỉnh nhịp thở lại. Lời nói của đội trưởng không ngọt ngào chút nào, nhưng cái cách biểu đạt tình cảm vừa sến vừa trực tiếp này chọc đúng vào trái tim cô.
"Sau này còn có nhiều cơ hội mà, cậu đừng nói như vậy......" ngữ khí của cô dịu xuống, đối phương phát giác được cô mềm lòng liền được nước lấn tới: "Ăn xong cơm thì đừng nên vận động, ban ngày cho cậu nghỉ ngơi, ban đêm tớ đem thức ăn khuya đến tìm cậu."
"Ồ ồ được! Vậy tớ đi hỏi địa điểm ăn cơm đây." Dịch Nhàn đồng ý xong thì cúp máy, gửi tin nhắn cho Nhạn Đường thì mới phản ứng ra, cái gì gọi là 'ban ngày cho cậu nghỉ ngơi'?!
Ban ngày nghỉ ngơi? Ban đêm tìm cô?
Dịch Nhàn nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ, nhớ đến chuyện xảy ra vào hai ngày trước, mặt cô liền đỏ ửng lên.......
Xấu hổ quá, nhưng cũng rất kỳ vọng!
12h trưa, cô đến quán ăn đã hẹn với Nhạn Đường, chắc là do nghĩ đến hoàn cảnh trong quán sẽ ồn ào vào buổi trưa nên bọn họ đã đặt phòng. Được một chị gái phục vụ xinh đẹp dẫn vào phòng, trái tim vừa căng thẳng vừa kích động của cô liền rơi xuống vực sâu trong chớp mắt——Nhạn Đường vẫn chưa đến.
Dịch Nhàn tiếc cho tâm trạng lãng phí của mình hết 3s, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ Trú Đại đến. Nhạn Đường nói cô quen Trú Đại, nhưng nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra được mình quen ai có 'khí công ngời ngời' cả. Nhưng mà, tuy vẫn đau lòng vì Trú Đại bị người ta giành đi mất, nhưng đến cuối cùng thấy Nhạn Đường bị cái khí 'công' của Trú Đại áp chế là cô thấy mãn nguyện rồi.
Cửa phòng được đẩy ra, cô kích động nhìn về hướng cửa—— kết quả chỉ thấy một mình Nhạn Đường.
"Ơ? Trú Đại của em đâu?!" cô đang tính trợn mắt thì thấy đằng sau Nhạn Đường có một người chui ra.
Dịch Nhàn: ".................."
Có ai đến giải thích cho cô biết được không....... tại sao bé moe lại xuất hiện ở đây?!
Trú Đại cao mét tám của cô đi đâu rồi? Trú Đại khí công ngời ngời của cô đi đâu rồi? Bé moe với Nhạn Đường cùng nhau xuất hiện có phải là giống như cô nghĩ không???
Sự thật nói cô biết, rất rõ ràng, bọn họ cùng nhau xuất hiện là ý đó đó.
Cho nên nói, cô cùng lúc mất đi hai 'bắp cải trắng' là Trú Đại và bé moe!
Hai mắt Dịch Nhàn trợn to ra, Ngải Tiếu ngượng ngùng chào hỏi: "Hi, Dịch Nhàn."
"Trú Đại nhìn thấy rồi đó, không biểu thị gì à?" Nhạn Đường nhướng mày.
Biểu, biểu thị cái gì? Trong lòng Dịch Nhàn phức tạp, cô vốn muốn quỳ mọp dưới quần jeans của Trú Đại soái khí, hiện giờ cô chỉ có thể quỳ mọp dưới váy hoa của bé moe mà thôi.
Nhưng mà Dịch Nhàn vốn là người rất lạc quan, đợi Nhạn Đường và Ngải Tiếu ngồi xuống, cô cũng đã bình phục tâm trạng lại rồi, bắt đầu chìm đắm vào sự vui mừng vì mình đã quen với Trú Đại từ sớm.
Nhạn Đường thấy em ấy kéo con sóc nhỏ ra biểu đạt tình cảm yêu thích, lặng lẽ ngồi ăn ở bên cạnh. Cô biết, cái con bé hàng xóm lạc quan này kinh ngạc chút xíu thôi, chắc chắn sẽ chấp nhận thân phận kia của Ngải Tiếu nhanh thôi mà.
Ba người vui vẻ ăn xong bữa trưa này, Nhạn Đường đưa hai người về trường học, Ngải Tiếu không muốn về, nhưng ở trước mặt Dịch Nhàn lại không tiện nói gì. Trước khi xuống xe, người trên ghế lại kéo cô lại nói: "Mai không có tiết tiếng Nhật, không được gặp em rồi."
"Chúng ta có, có thể chat video mà." giọng Ngải Tiếu rất nhỏ, sợ Dịch Nhàn sẽ nghe thấy. Nhưng Dịch Nhàn là ai hả, tai cô thính như vậy, có chuyện tám ngay trước mặt cô sẽ bán mạng đi nghe.
Nhạn Đường liếc sang cái người đang tích cực nghe lén kia, rồi nhìn Ngải Tiếu nói: "Được, nếu mai chị không bận thì sẽ đến tìm em."
Ngải Tiếu gật đầu liên tục.
Nhạn Đường nhìn thấy tóc mái hơi rối của Ngải Tiếu, giơ tay qua ôm em ấy, rồi đặt nụ hôn nhẹ lên trán, "Buổi chiều nhớ đi học đàng hoàng."
Ngải Tiếu quên mất gật đầu rồi, toàn bộ khí huyết giống như đều chạy hết lên đầu, tụ tập lại ở chỗ mà nữ thần mới hôn.
Thím Dịch Nhàn đang hóng hớt đằng sau cũng ngỡ ngàng, nếu không phải quen biết nhau lâu năm, cô cũng phải nghi ngờ Nhạn Đường thật ra là một tay lão luyện trong tình trường đó.
Trên đường đi cùng Dịch Nhàn trò chuyện rồi về phòng, Ngải Tiếu cũng rất nhanh chấp nhận được cách thức tương tác mới với đàn em này. Về đến phòng thì gần 2h, mấy người bạn mới ngủ trưa dậy, thấy cô về là Hoàng Tiểu Duyệt chạy bay qua, đóng cửa lại.
Ngải Tiếu vẫn chưa phản ứng ra gì, thì 3 người bạn đã vây cô lại ở cửa, Hoàng Tiểu Duyệt mở miệng ra nói trước: "Thật thà sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị."
Cô dựa vào cửa dở khóc dở cười, cùng 3 người sống chung 3 năm, cô biết bọn họ đều là người rất tốt, cũng rất biết tôn trọng người khác, nếu không phải lần này mình ngủ qua đêm không về phòng thì bọn họ cũng không có 'bức cung' mình. Chuyện come out cần phải có dũng khí và sự tin tưởng, cô tin vào con mắt nhìn người của mình, cho nên nói hết cho bọn họ nghe, bao gồm cả chuyện cô viết tiểu thuyết bách hợp, và cả chuyện cô đến với Nhạn Đường nữa.
Hoàng Tiểu Duyệt rất phấn khích, đêm qua cô đã đoán được Ngải Tiếu là người đã gặp mặt ngoài đời với Nhạn Đường, không ngờ tới chỉ trong một đêm mà cô bạn học này lại hốt được Nhạn nữ thần yêu thích nhiều năm! Hai người bạn kia thì không phản đối cũng không ủng hộ chuyện đồng tính, chuyện đã xảy ra trên người bạn thân, bọn họ chỉ có thể chúc phúc và tôn trọng thôi.
Tình cảm mà có được sự chúc phúc là một chuyện vui vẻ, Ngải Tiếu được 'thả ra' đi mở máy tính, khi check mail theo thường lệ thì vui mừng phát hiện giáo sư Ikeuchi lại trả lời mail.
Liên quan đến lần trước có đề nghị tư cách tham quan, giáo sư Ikeuchi đã liên hệ với trường học, trong khoảng thời gian này đại học M chắc sẽ đề xuất hợp tác giao lưu ngắn hạn với đại học S, người được chọn cơ bản sẽ giới hạn trong phạm vi hội liên hiệp ngoại ngữ, hy vọng cô có thể làm sẵn công tác chuẩn bị.
Ngải Tiếu nhìn thấy mail này quả thật là không thể tin được, vốn cứ tưởng là phải chuẩn bị tâm lý trường kỳ kháng chiến, ai ngờ mới liên lạc lần thứ 2 là giáo sư Ikeuchi đã giúp cô hoàn toàn bước thứ nhất của kế hoạch! Phản ứng đầu tiên của cô là gửi tin nhắn chia sẻ tin vui này cho nữ thần biết, gửi xong thì lại cảm thấy mình có phải là chuyện bé xé ra to không, chuyện gì cũng đi quấy rầy nữ thần.
Nhưng mà, người ta yêu nhau chắc đều làm vậy ha? Khi ở chung với nhau chỉ cần cảm nhận được hơi thở của đối phương thôi là cũng đủ cảm thấy mãn nguyện rồi, khi không ở chung thì chỉ muốn nói hết cho đối phương những chuyện gì mình gặp được.
Gửi xong tin nhắn, cô suy nghĩ xem làm sao trả lời mail cho giáo sư, Hoàng Tiểu Duyệt thì kêu cô thu dọn đồ chuẩn bị lên lớp. Ngải Tiếu thu xếp xong balo, đứng trước gương đội nón tai bèo lên, đột nhiên lại nhớ đến một người.
Ưm, cô có cần báo cho Tô học tỷ biết một tiếng không? Dù sao, cô ấy với Bạch học tỷ mới là đối tượng ngưỡng mộ đầu tiên của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT