Nhìn từ bên ngoài thì quán ăn này không lớn lắm, nhưng khi vào bên trong thì mới thấy càn khôn trong đó. Vừa vào cửa, đập vào mắt là nội thất theo phong cách Nhật, bàn ghế bằng gỗ và quầy bar đều mang hương vị Nhật Bản. Các nhân viên phục vụ khi đi ngang bọn họ đều dùng tiếng Nhật nói câu 'Hoan nghênh quý khách', có cảm giác như đang hòa mình vào quán rượu tụ tập dân văn phòng Nhật vậy.

Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng riêng bên trong, trên đường đi không ngừng giới thiệu những đặc sắc của quán. Ví dụ như bếp trưởng người Nhật của họ đã hơn 70 tuổi rồi, chỉ có người có duyên mới ăn được những món do chính tay ông nấu; ví dụ như trong quán có hồ cá nhỏ, có thể làm những món ăn tươi sống ngay trước mặt khách hàng; còn ví dụ như sake của bọn họ, do đệ tử của bếp trưởng dùng gạo thượng hạng để ủ, mùi vị rất đáng để thưởng thức.

Ngải Tiếu nghe anh ta ba hoa, biết là trong đó thật giả lẫn lộn, nghe chơi thì được chứ đừng tưởng thật. Đoàn Tử và Tần Tùng đi hơi nhanh nên đã vào bàn ngồi rồi, Ngải Tiếu đến sau ngồi đối diện Đoàn Tử, thấy đối phương chống cằm nhìn chằm chằm vào mình.

"Trú Đại ngoài đời dễ thương thật, nhìn sao cũng không đủ hết. Đọc truyện của em đã lâu, bây giờ mới thấy như tu thành chánh quả vậy, sống mà nhìn thấy được con người thật của Trú Đại, ây da đúng là có nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới, cũng nhờ phước của Đường Đường......" Ninh Đồ An hoàn toàn không kiêng dè gì Nhạn Đường đang ngồi kế bên liếc cô, tỏ tình đủ kiểu với Ngải Tiếu. Phục vụ đưa menu qua, Tần Tùng ho hai tiếng chuyển menu cho cô ấy, muốn dùng gọi món để bịt miệng cô ấy lại, ai ngờ cô ấy nhận được menu thì liến thoắng không ngừng: "Trú Đại thích ăn lươn không, nghe nói cơm lươn của quán này ngon lắm đó, thịt tươi, nước chấm cũng thuộc loại hảo hạng...... a, xiên gà que thì nhất định phải gọi, Trú Đại thích ăn thịt gà không? Gà rán miếng?"

Nhạn Đường ở bên cạnh lạnh lùng xen vào một câu: "Em ấy thích ăn gà rán." . truyện đam mỹ

"Vậy lấy hai phần gà rán! Để xem xem...... ăn gà rán sao lại không uống bia chứ, Trú Đại có uống được không? Bia, rượu mơ, sake, soju....." cô nói qua các loại rượu, Ngải Tiếu ngượng ngùng nói: "Sáng mai còn có tiết, em không uống đâu."

Ninh Đồ An chỉ vào rượu mơ: "Lấy một chai rượu mơ nhỏ chắc không có vấn đề gì đâu, ăn món Nhật mà không uống rượu là phạm tội đó. Không có rượu thì mùi vị tươi ngon trong thức ăn không nếm ra được đâu."

Ngải Tiếu do dự hỏi: "Hai người đều lái xe mà, sao lại uống rượu?"

"Không sao, người nhà cô ấy chắc chắn sẽ phái người đến đón, chỉ là đón về nhà rồi sau này không có ra được dễ dàng nữa đâu." Tần Tùng cười trên nỗi đau của Đoàn Tử.

Ninh Đồ An trợn mắt, tiếp tục ân cần khuyên Trú Đại uống rượu mơ, Ngải Tiếu kiên trì được một hồi thì cũng phải đồng ý, sau đó nhìn nữ thần. Nhạn Đường nhận được ánh mắt cầu cứu của Ngải Tiếu, giành lấy menu từ tay Đoàn Tử giao cho Ngải Tiếu: "Em ấy có đi qua Nhật vài lần, để em ấy gọi đi."

Đây chỉ là một bữa ăn khuya đơn giản giữa bạn bè với nhau, không cần câu nệ thức ăn quá, chỉ cần ngon là được. Ngải Tiếu được ủy thác trọng trách, dựa theo trực giác gọi vài món rồi đưa menu cho Tần Tùng gọi nước.

Gọi xong món, mấy người trao đổi tên thật với nhau, khi biết Trú Đại tên là Ngải Tiếu dễ thương vậy, Ninh Đồ An lại kiềm chế không nổi, ánh mắt nhìn Ngải Tiếu tràn đầy vẻ yêu thích.

Nhạn Đường đột nhiên cảm thấy mình để cho Đoàn Tử gặp Khổ Trú là một quyết định cực kỳ sai lầm.

Trong quá trình đợi món, Ngải Tiếu thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ là do khi đối mặt với nữ thần căng thẳng quá độ, cùng Đoàn Tử trò chuyện một hồi là thấy thư giãn liền. Tần Tùng và Ninh Đồ An đều rất thú vị và vui tính, cùng bọn họ trò chuyện là điều rất vui vẻ. Nhạn Đường tuy bất mãn vì Đoàn Tử nhiệt tình quá mức với Ngải Tiếu, nhưng thấy con sóc nhỏ trò chuyện vui vẻ vậy nên cũng không để tâm nữa.

Thức ăn được từ từ đưa lên, rượu mơ khai vị được đưa lên đầu tiên, 4 ly rượu trong suốt chứa đầy rượu mơ, mỗi ly rượu đều có thêm một cục đá, cục đá không to lắm, xem ra chắc mới được đặt vào trong ly, mắt thấy sắp tan đi rồi. Ngải Tiếu cầm ly rượu lên uống một ngụm, mùi thơm của trái mơ và tinh rượu của sake hòa quyện vào nhau, cộng thêm một ít lành lạnh của đá, đúng là ngon không thể tả.

Rượu mình giới thiệu được Trú Đại thích, Ninh Đồ An cực ký đắc ý cong môi lên cười, Nhạn Đường còn nhớ dáng vẻ con sóc nhỏ lần trước say rượu, sợ em ấy không cẩn thận uống nhiều quá, sau khi em ấy uống một ly rượu mơ thì gọi phục vụ mang một lon nước ngọt ra.

Ngải Tiếu cảm thấy rượu mơ không có nồng lắm, uống thêm hai ly nữa chắc cũng không sao, nhưng nữ thần đã gọi nước ngọt cho cô rồi, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn uống nước ngọt.

Mấy món ăn đều rất ngon, mọi người ăn rất náo nhiệt. Ngải Tiếu tội nghiệp uống nước ngọt, Nhạn Đường thấy vậy cũng gọi một lon uống cùng em ấy.

Chớp mắt cái đã đến 11h tối rồi, Hoàng Tiểu Duyệt không còn giữ được bình tĩnh nữa, trong đầu toàn là hình ảnh cô bé nhà mình bị ông chú biến thái bắt cóc, hôm sau xuất hiện tin tức nữ sinh đại học mất tích. Cô không yên tâm gọi điện cho Ngải Tiếu, kết quả là gọi 3 lần cũng chả ai bắt máy. Hoang mang rồi, cô nhấn ba số 110, nhưng lại nghĩ đến tin nhắn hồi 9h Ngải Tiếu có gửi cho mình, thở dài, gọi cho cô ấy thêm lần nữa.

Lần này mà không bắt máy nữa là cô báo cảnh sát đó. Hoàng Tiểu Duyệt mang theo tâm trạng như thế chờ đợi, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng có người bắt máy, nhưng...... lại không phải là Tiếu Tiếu!

Trong tiếng ồn ào huyên náo đó, Hoàng Tiểu Duyệt sắp bùng nổ rồi, cô hỏi như bắn súng liên thanh: đối phương là ai, Tiếu Tiếu ở đâu. Cũng may đối phương là nữ, hơn nữa ngữ khí dịu dàng, giọng nói dễ nghe, làm cô cảm thấy yên tâm hơn chút.

"Xin lỗi đã làm cô lo lắng, cô đừng sốt ruột, Tiếu Tiếu đi vệ sinh rồi, điện thoại để lại trên bàn. Bọn tôi hiện giờ vẫn đang ăn tối, đợi Tiếu Tiếu về thì tôi sẽ kêu gọi lại cho cô, có được không?"

Một giọng nam bên cạnh vang lên: "Nhạn Đường cậu gan thật đó, người ta không ở đây mà cậu dám bắt điện thoại của người ta."

Hoàng Tiểu Duyệt nghe xong câu này thì ngẩn người, do dự hỏi: "Nhạn Đường?"

"Cái này...... à, Tiếu Tiếu về rồi, tôi chuyển điện thoại cho em ấy."

Ngải Tiếu nhận điện thoại alo một tiếng, Hoàng Tiểu Duyệt đã không kiềm chế được linh hồn bảo mẫu của mình rồi..... "Tiếu Tiếu mau mau khai báo cậu đi ăn với ai! 11h giờ rồi có biết không! Tụi mình ở chung với nhau ba năm tớ chưa bao giờ thấy cậu về trễ vậy, nguyên cả phòng đều đang rất lo lắng cho cậu đó!"

"Tớ sai rồi tớ sai rồi, chị Duyệt, lát nữa về tớ sẽ khai ra được không?"

Nghe thấy cô ấy không sao, Hoàng Tiểu Duyệt không có sốt ruột nữa, thở dài, cô nói: "Có thể nói tớ biết cậu đang đi với ai không, bạn trai hay là bạn trên mạng, nói ra để tớ yên tâm hơn chút? Lúc nãy tớ nghe có người nói Nhạn Đường gì đó, tớ biết cậu thích Nhạn nữ thần, nhưng cũng không thể nào vì một cái tên mà tin người ta như vậy, đừng để bị người ta bán đi rồi mà còn đếm tiền giúp nữa đó."

Ngải Tiếu do dự một lát rồi nói: "Là Nhạn Đường thật đó."

"Hả? cậu nói cái gì?!"

"E hèm, về sẽ nói với cậu sau, tớ không có gạt cậu đâu." Mặt Ngải Tiếu đỏ lên, chắc là do ly rượu mơ đó, hoặc là do nguyên nhân nào đó.

Hoàng Tiểu Duyệt phản ứng một hồi, cô cảm thấy Ngải Tiếu không có gạt mình, còn Ngải Tiếu chắc cũng sẽ không nhìn nhầm nữ thần mà mình đã thích 3 năm. Nhớ đến hai hôm trước Nhạn Đường có đăng weibo nói về cuộc gặp mặt, cô đột nhiên hít một hơi lạnh: "Tiếu Tiếu, đừng nói với tớ là tác giả bách hợp mà nữ thần gặp mặt hai hôm trước là cậu nha......"

"Về sẽ nói với cậu sau mà!" Ngải Tiếu ôm mặt, Ninh Đồ An và Tần Tùng ở đối diện đang 'xem phim', mất mặt quá.

Hoàng Tiểu Duyệt cực kỳ kích động: "Chòi chòi chòi, nếu đúng là nữ thần thật thì cậu đừng về nữa, nói là tụi mình có giờ giới nghiêm! Thôi bỏ đi, cậu nhát gan như vậy chắc không dám nói đâu, vậy đi, cậu nói với cô ấy là bạn cùng phòng khóa trái cửa hết rồi, cậu về phòng sợ sẽ làm bọn họ thức giấc, bọn họ sẽ đánh cậu một trận! Sau đó tội nghiệp cầu xin cô ấy cho cậu ở nhờ một đêm! Hiểu chưa! Biết chưa!"

Ngải Tiếu: "......" cô không hiểu, cô không biết.

Dở khóc dở cười cúp máy, Nhạn Đường giải thích nguyên do mình bắt máy...... đối phương xem ra rất lo lắng, liên tục gọi đến bốn cuộc, cô sợ không bắt máy thì đối phương sẽ báo cảnh sát. Ngải Tiếu hiểu rõ Hoàng Tiểu Duyệt, biết tính cách cô ấy sẽ làm ra những chuyện này thật, bất lực nói: "Không sao, em còn phải cám ơn chị."

Bỏ qua chuyện này, Ninh Đồ An say lúy túy bắt đầu kể lể, cứ nói ba cô hung dữ, cứ bắt con 'cá chết' như cô quản lý công ty con, còn bắt cô phải cạnh tranh target với anh ruột cô nữa. Kết quả thì sao? Kết quả là anh cô còn giúp cô quản lý công ty luôn, làm như cô là con nít ranh vậy đó. Ngải Tiếu giờ mới biết ngoài đời Đoàn Tử là thiên kim của Ninh Thị, chưa hết kinh ngạc thì cô lại biết thêm Tần Tùng là con trai út của tổng tài Tần Thị.

Cô lần đầu tiên biết được thì ra thế giới 2D toàn ngọa hổ tàng long, cùng mấy người này trò chuyện ngày càng hăng say, tuy thời gian ngày càng khuya, nhưng cô vẫn không dùng tới ám hiệu đã nói lúc trước. Nhạn Đường nhìn thấy mắt em ấy cứ phát sáng ra, rõ ràng là đang trò chuyện rất vui vẻ, do đó không có hối thúc, điều khó xử duy nhất là, con sóc nhỏ uống xong lon nước ngọt thứ hai lại bắt đầu muốn uống rượu mơ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái ly sake của Đoàn Tử.

Đoàn Tử đã hơi say, bất chấp Nhạn Đường có đồng ý hay không, kêu phục vụ mang lên cho Trú Đại một chai rượu mơ, miệng thì nói "Đường Đường sao cậu lại nhỏ mọn như vậy, một ly rượu cũng không cho Trú Đại của tớ uống nữa, coi chừng tớ lên mạng bóc mẽ cậu đó."

Ngải Tiếu xem ra rất vui, cứ nhìn Đoàn Tử cười, Nhạn Đường không còn cách nào khác, mặc kệ hai người họ. Cô vốn nghĩ, Ngải Tiếu không còn là con nít nữa, uống rượu chắc cũng có chừng mực, uống nhiều rồi chắc sẽ biết dừng lại. Ai ngờ em ấy uống không ngừng, 3 ly vào bụng say tới hai mắt mơ màng.

Lần liên hoan trước, Ngải Tiếu ôm cách nghĩ mượn rượu lấy can đảm để chuốc say mình, tìm nữ thần nói bậy bạ một hơi, tuy có hơi ngượng, nhưng cũng do vậy mà kéo gần cự ly hơn với nữ thần. Chắc là do tác dụng của ly rượu mơ khai vị của lúc nãy, cô nhất thời quên đi mình đã quyết định không đụng đến rượu nữa, trong đầu toàn nghĩ lần này uống say có phải có lý do chính đáng đến nhà nữ thần ở không. Vốn cứ tưởng chút mơ tưởng nhỏ nhoi này sẽ trở thành điều nuối tiếc, không ngờ tới Đoàn Tử đột nhiên lại gọi rượu cho cô, cô liền mượn cớ này tiếp tục uống. Lúc mới đầu cô còn nghĩ, rượu mơ nhạt như vậy, có khi nào không say được không, nhưng uống được vài ly thì cô không biết trời trăng mây nước gì nữa, đến phút cuối cũng quên mất lý do tại sao mình uống rượu rồi.

Rượu mơ ở đây được làm từ rượu sake, sake nồng độ không cao, sau khi làm thành rượu mơ thì nồng độ thấp hơn nữa. Tuy nồng độ thấp nhưng cũng thay đổi được đặc điểm tác dụng sau đó sẽ rất mạnh của rượu mơ, người thường uống mấy ly không say mới là lạ đó.

Nhìn em ấy hơi say, Nhạn Đường giành lấy ly rượu, đưa nó qua cho Tần Tùng đang xem náo nhiệt. Ngải Tiếu không vừa lòng cho lắm, muốn giành lại, ai ngờ ngã vào người Nhạn Đường, làm đối phương giật hết cả mình.

Ninh Đồ An ở đối diện cười ngây dại, cứ luôn nói Trú Đại uống say dễ thương quá, Nhạn Đường trợn mắt với tên đầu têu này, trong lòng suy nghĩ sao dắt Ngải Tiếu đã say về phòng ký túc xá đây. Nhưng mà, sinh viên say xỉn về phòng hình như không ổn cho lắm? Quản lý ký túc xá có báo lại cho nhà trường không? Nhạn Đường không muốn gây rắc rối cho em ấy, suy đi nghĩ lại, đỡ em ấy dậy rồi hỏi: "Em có về phòng nữa không? Chị sợ em say sẽ làm bà dì quản lý hiểu lầm."

"Không muốn về, em không say." Ngải Tiếu mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt, đợi nhìn rõ rồi liền toét miệng ra cười, "Em muốn đến nhà chị!"

Cô nói ra lời nói khiến người kinh hồn, Tần Tùng liền uống mấy ngụm rượu trấn tĩnh lại, Ninh Đồ An thì vỗ bàn cười điên cuồng. Nhạn Đường hít một hơi sâu, cô rất muốn dắt con sóc nhỏ về nhà, nhưng cô không muốn dắt về nhà theo kiểu này. Nhưng Ngải Tiếu như vậy thì còn đi đâu được nữa? Về phòng chắc chắn là không được rồi, đến phút cuối vẫn là dắt về nhà mình.

Nhạn Đường thở dài, nhìn thấy con sóc nhỏ say rồi mà cứ dán sát vào mình, nói: "Tớ dẫn em ấy về nhà trước, mai còn có tiết, tớ cố gắng đưa em ấy về trường sớm."

Ninh Đồ An khinh bỉ nhìn: 'Vậy cũng được nữa hả, người cũng đã dẫn về nhà rồi, còn nghĩ đến chuyện đi học nữa, nếu là tớ...... ợ, chắc chắn là sẽ xơi em ấy!" cô nấc rượu một tiếng, cười rất nham nhở.

"......" Nhạn Đường lắc đầu cười, "Bộ tớ giống người thừa nước đục thả câu hả?"

"Mọi người đang nói gì vậy......." con sóc nhỏ kéo dài giọng nói ra hỏi, cơ thể lại tiến sát vào người nữ thần.

Cô cũng không biết mình đang làm gì nữa, chẳng qua chỉ là uống vài ly rượu thôi, cô cảm thấy đầu óc mình rất choáng váng, cảm giác này như đang nằm mơ vậy, cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy mình chắc là đang nằm mơ. Giống như lần trước, cô đã ôm lấy eo nữ thần trong mơ, cho nên...... lần này cũng làm được vậy?

Nhạn Đường lặng lẽ lấy cánh tay của em ấy đang ôm eo mình ra, có chút nghĩ không thông sao chuyện lại phát triển thành như vậy. Rõ ràng lúc đầu cô không muốn cho Ngải Tiếu uống nhiều quá, sao đến phút cuối, cô bé vẫn uống nhiều vậy?

Tuy dáng vẻ em ấy khi say rất dễ thương, cực kỳ ỷ lại vào mình, nhưng..... Nhạn Đường hoàn toàn không muốn có phát triển gì với em ấy trong trạng thái này, cái đó gọi là thừa nước đục thả câu.

Đến cuối cùng, cô tạm biệt Ninh Đồ An xỉn đến vỗ bàn liên tục và Tần Tùng đang xem phim kia, choàng qua vai Ngải Tiếu đi ra ngoài. Con sóc nhỏ đi đường cứ loạng choạng, nếu không phải cảm thấy không thích hợp, Nhạn Đường rất muốn trực tiếp bồng em ấy đi. Sau khi ra khỏi quán, gió đêm lành lạnh thổi tới, Ngải Tiếu bị thổi tới tỉnh được chút xíu, nhưng cái vòng tay này vừa ấm áp lại vừa dễ chịu, cô đã lựa chọn chìm đắm trong đó, giơ cánh tay ra ôm eo đối phương lại.

Bắt xe đi về nhà mình, trên đường đi, Ngải Tiếu một mực nằm trên người cô, Nhạn Đường sợ em ấy không được thoải mái nên cũng để mặc. Sau khi xuống xe, nhìn con sóc nhỏ đang mềm nhũn kia, trực tiếp bồng lên luôn cho tiện.

Ngải Tiếu nằm trong lòng Nhạn Đường, cảm thấy giấc mơ này đúng là ngày càng tuyệt vời, đến mùi hương trên người nữ thần cũng chân thật đến vậy, à, còn cái xúc cảm mềm mại trước ngực nữa, cô cho 10 điểm.

Nhạn Đường cúi đầu nhìn cái tay em ấy đang vỗ ngực mình, nhịn không nổi cười phá lên.

Người này sao lại dễ thương đến thế? Cô phải hỏi ra cùng câu hỏi với Đoàn Tử rồi.

Trong tư thế bồng kiểu công chúa, đầu của Ngải Tiếu vừa hay đặt lên vai của nữ thần, xương quai xanh hơi cứng làm cô thấy không thoải mái, cả người cứ không ngoan ngoãn động đậy tới lui. Nhạn Đường cảm thấy may vì mình không phải là đàn ông, nếu như thế, dưới sự 'dày vò' này cô chắc chắn sẽ không khống chế nổi mình quá.

Khó khăn lắm mới đến được chỗ thang máy, Nhạn Đường muốn đặt Ngải Tiếu xuống để nhấn số tầng, nhưng cô bé lại không chịu, cứ ôm lấy cổ cô không chịu buông ra. Không còn cách nào khác, cô phải dùng một tư thế kỳ dị để nhấn nút thôi.

Trăm lao nghìn khổ về đến nhà, sau khi vào nhà thì đặt Ngải Tiếu lên giường của mình. Chắc là giường có một sức thu hút cực kỳ đặc biệt với người say, Ngải Tiếu cuối cùng cũng buông cổ cô ra, ngoan ngoãn nằm lên giường.

Nhạn Đường thở phào, nhìn Ngải Tiếu mặt đỏ ửng đang nằm trên giường, không ngừng lẩm bẩm 'không được thừa nước đục thả câu'. Cô vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi phòng ngủ, pha một ly nước chanh mật ong, lại lấy một cái khăn sạch, sau khi chuẩn bị xong tâm lý, quay về lau tay lau mặt cho Ngải Tiếu, rồi đưa nước cho em ấy.

"ngoan, uống nước rồi ngủ." Cô dịu dàng dỗ ngọt cô bé đang say xỉn này, ai ngờ đối phương bĩu môi nói 'Không uống."

"Uống rồi sẽ không khó chịu nữa, nghe lời." lần trước khi nhận được tin chat voice đó, cô đã đi tưởng tượng Ngải Tiếu sau khi uống rượu thì sẽ có dáng vẻ ra sau, đáng tiếc là lúc đó không biết dung mạo em ấy ra sao, chỉ có thể tượng tượng ra một bóng người đang làm nũng. Lần này cô cuối cùng cũng nhìn rõ được dáng vẻ chân thật của con sóc nhỏ khi say, còn dễ thương hơn cô tưởng tưởng gấp trăm lần nữa.

Ngải Tiếu mơ màng nghe thấy có người kêu cô uống nước, tư duy cô đã không thể nào suy nghĩ được vấn đề nữa, cứ luôn cảm thấy uống nước là sẽ bị rời khỏi giấc mơ đang có nữ thần này, nên có chết cũng không uống. Nhạn Đường không dám làm mạnh tay, sợ mình không cẩn thận sẽ làm 'hư' em ấy, chỉ còn cách tự mình uống hết ly nước chanh mật ong.

"Ư, không phải nói là cho em hả, sao chị lại uống hết vậy?" Ngải Tiếu bất mãn, nữ thần trong mơ kỳ lạ thật, khó đoán thật, "Nữ thần, sao chị trong mơ kỳ lạ quá vậy."

Quả nhiên, em ấy cũng giống mấy fans khác, gọi mình là nữ thần. Nhạn Đường mím môi cười, đặt ly uống, nhéo lên má Ngải Tiếu: "Em không phải là cán bộ già hả, sao lại gọi chị là nữ thần?"

"Chị vẫn cứ luôn là nữ thần của em mà......" mắt Ngải Tiếu nheo lại, cười hi hi nhìn Nhạn Đường, "Tại bình thường em hay xấu hổ thôi!"

Thì ra là vậy. Nhạn Đường cố nhịn cười, cánh tay đang nhéo má em ấy ngừng lại, vuốt lại mái tóc ngắn của Ngải Tiếu trên nệm: "Thích nhạc của chị lâu rồi à?"

"Thích người của chị cũng lâu lắm rồi." Ngải Tiếu cạ mặt vào bàn tay ấm áp của cô ấy, tim Nhạn Đường đập mạnh một cái, xoa má em ấy nhẹ tiếng nói: "Những lời nói khi say không tính, đợi em tỉnh rồi mới nói với chị."

Ngải Tiếu lắc đầu lia lịa, tóc bị cô vùng vẫy đến rối tung, lẩm bẩm nói: "Ứ chịu, sau khi tỉnh dậy thì chị là Nhạn Đường, không phải là Nhạn nữ thần của em......" cô đột nhiên hơi suy sụp, "Em không dám, chị tốt như vậy, em không xứng...... hơn nữa, nếu chị không phải chỉ đối xử tốt với một mình em thôi thì sao......"

Nhạn Đường bị em ấy làm tức đến cười: "Tối ngày em cứ nghĩ lung tung gì vậy? Ngoại trừ tốt với em ra, thì chị còn tốt với ai nữa hả?"

"Chị với Dịch Nhàn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn......"

"Chị chỉ xem Dịch Nhàn là em gái." Nhạn Đường cắt ngang mạch suy nghĩ lung tung của em ấy, "Hơn nữa Dịch Nhàn đã đến với nữ đội trưởng bóng rổ rồi."

Ngải Tiếu hình như càng đau buồn hơn, cô nhỏ tiếng nói: "Cho nên chị ghen tị đau buồn, nên mới đối xử tốt với em?"

Nhạn Đường: "......"

Cái gì với cái gì vậy nè trời, trí tưởng tượng của mấy người viết tiểu thuyết phong phú đến vậy à?

Tưởng là cái suy đoán này được thừa nhận rồi, Ngải Tiếu cực kỳ ấm ức, lật người nằm sấp lại, mặc kệ nữ thần. Nhạn Đường lo lắng Ngải Tiếu nằm vậy sẽ khó thở, tốn rất nhiều sức lực lật em ấy lại, nói: "Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy thì sẽ không sao hết."

"Tỉnh dậy thì em sẽ không được ôm chị nữa phải không?" Ngải Tiếu bắt đầu rưng rưng nước mắt, nhìn rất tội nghiệp. Nhạn Đường mềm lòng, nghiêng người xuống chút, vỗ lên lưng em ấy hai cái: "Em muốn ôm lúc nào cũng được hết, chỉ cần em dám hay không thôi."

"Hi hi......." Ngải Tiếu đột nhiên cong miệng lên, dùng cánh tay móc lấy cổ nữ thần kéo về phía mình: "Bắt được chị rồi!"

Nhạn Đường không kịp đề phòng bị Ngải Tiếu kéo xuống, cả người suýt chút nữa đè lên người em ấy, cô nhanh tay lẹ mắt lấy tay chống, trong khoảnh khắc ngã xuống, cánh tay chống ở hai bên Ngải Tiếu.

Nhìn thấy nụ cười đắc ý của em ấy, nhìn đôi môi nhỏ nhắn đang ở gần ngay trước mặt kia, dường như sắp không khống chế nổi mình rồi: 'Đừng quậy nữa, ngủ đi."

"Mấy bạn tác giả có vạch ra nhiều kế hoạch cho em, làm ướt áo nè, dầm mưa giả bộ tội nghiệp nè, còn cái gì nữa ta...... ư, bọn họ nói mấy kế hoạch này có thể cám dỗ chị, nhưng mà, ngay cả đến trong mơ em còn không cám dỗ được chị....... có phải em không đủ sức thu hút không, dù sao chị cũng thích mấy cô gái cao gầy ngực to eo thon......." Ngải Tiếu buông cô ấy ra, hai tay sải trên giường. Mũi cô hơi đỏ, giống như là đã tỉnh rượu, nhưng ánh mắt mê li đó nói cho Nhạn Đường biết, con sóc nhỏ đã coi cảnh tượng trước mắt như một giấc mơ.

Nhạn Đường bị em ấy nói đến vừa buồn cười vừa tức giận, mình khi nào thích người ngực to eo thon?! Cô hít một hơi nhẹ, từ từ cho môi tiến sát lại con sóc nhỏ, đến cuối cùng, chỉ chạm nhẹ vào mặt em ấy.

"Được rồi, em thành công cám dỗ được chị rồi đó, đi ngủ được chưa?" Nhạn Đường cưỡng ép mình rời khỏi gò má mềm mại đó, chống trên giường rồi đứng dậy.

Mặt Ngải Tiếu vừa tê vừa ngứa, cảm giác này tuyệt quá đó, làm cô nhịn không nổi nói: "Không được không được, em vẫn còn muốn cám dỗ nữa......" nói xong cô lại bắt lấy Nhạn Đường.

"...... Đi ngủ!" Nhạn Đường cởi áo khoác của Ngải Tiếu, kéo chăn ra nhét em ấy vào, "Mai cứ ngủ tới tự nhiên tỉnh đi, đừng đi học nữa,"

Ngải Tiếu xem ra cũng đã rất buồn ngủ, bất mãn lẩm bẩm vài câu, ôm chăn ngủ thiếp đi.

Nhạn Đường thở phào tắt đèn ra ngoài, sau đó dựa vào cửa suy nghĩ. Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là 'tiểu yêu tinh dày vò người' rồi, đúng là dày vò thật, nhưng điều đáng mừng là, cô đã biết được tâm ý của Ngải Tiếu đối với mình.

Cô bắt đầu suy nghĩ đêm nay ngủ đâu đây. Sopha thì nhỏ quá, phòng còn lại thì toàn là thiết bị âm nhạc..... hình như mình chỉ còn có thể ngủ trên sàn thôi. Mím môi, Nhạn Đường lại mở cửa phòng ngủ ra.

Giường đôi của cô xem ra cũng rất lớn, hai người ngủ chắc không chật đâu, điều quan trọng là..... cô muốn nhìn xem con sóc nhỏ sau khi tỉnh dậy sẽ có biểu cảm gì.

Cô đi tắm, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng ngủ.

Dưới ánh đèn giường mờ ảo, lần đầu tiên cô nhìn thấy được khuôn mặt ngủ say của Ngải Tiếu. Nhạn Đường nhè nhẹ nằm bên cạnh em ấy, giơ tay vén mấy cọng tóc đang xụ xuống mặt.

Cảm ơn rượu mơ, câu chúc ngủ ngon của bọn họ cuối cùng cũng có thể nói trước mặt nhau rồi......

Chúc ngủ ngon, con sóc nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play