Kêu tên ở thế giới 2D gì đó thấy xấu hổ quá đi, Ngải Tiếu cầm lấy muỗng khuấy cà phê tới cái hình trên đó mất tiêu luôn, ấp úng nói: "Kêu em Ngải Tiếu hoặc Tiếu Tiếu là được......."

"Chị nghe nói fans đều kêu chị là Nhạn nữ thần." Nhạn Đường cũng cầm ly cà phê lên, "Vậy em muốn kêu chị là gì?"

Muốn kêu chị là nữ thần....... Ngải Tiếu nuốt câu này vào bụng, nói: "Kêu là Nhạn Đường có được không?"

"Được." Nhạn Đường uống một ngụm cà phê, "Đúng rồi, nếu như chúng ta đã biết được danh tánh thật của nhau rồi, em có muốn đến studio học hát với chị không?"

Cuối cùng cũng vào chủ đề chính, cảm giác căng thẳng của Ngải Tiếu giảm đi chút ít, gật đầu.

"Đợi ăn xong chúng ta đi dạo cho tiêu hóa bớt, sau đó trực tiếp đến studio."

Ngải Tiếu tiếp tục gật đầu.

Nhạn Đường cạn lời cười: "Buổi sáng không phải còn nói là mình không nhát gan hả? Huống hồ gì cũng biết nhau hơn một tuần rồi, vẫn chưa quen à?"

Ngải Tiếu: "......" không, thật ra là cô siêu cấp nhát gan.

Đỏ mặt một hồi, cô ấp úng nói: "Nhưng gặp được một người mà mình đã thích nhiều năm, cho dù trước đó đã gặp qua với thân phận khác nhau thì cảm giác nó cũng khác......"

Nhạn Đường mím môi nhìn em ấy, cái cảm giác này cô đã từng trải nghiệm qua, tất nhiên là hiểu rất rõ. Cô gái đứng trên bục làm phiên dịch tuy dễ thương, nhưng lại không làm cô muốn ngắm nhìn thêm nữa, nhưng khi em ấy có thêm một thân phận khác thì ánh mắt của mình không thể nào rời xa em ấy được nữa rồi.

Ngải Tiếu thấy cô ấy im lặng, giờ mới phát hiện là mình đã nói ra chữ 'thích', cứ tưởng là đối phương hiểu lầm, liền giải thích: "Không phải là loại thích ấy, là thích nhạc của chị......"

"Nói là fans của chị, ai dè em lại không thích con người chị." Nhạn Đường nói đùa, Ngải Tiếu đặt mạnh ly xuống, luống cuống giải thích: "Không phải không phải, em cũng thích con người chị."

Nhạn Đường cười ra tiếng, Ngải Tiếu ý thức ra được mình nói gì, muốn vùi mặt vào ly cà phê ghê.

Để cô biến thành ly cà phê đi, cô không muốn đối mặt với cái thế giới này nữa rồi.......

Bánh Waffles lúc này mới được đưa tới, mùi hương của bánh liền thổi bay cái không khí ngượng ngùng này. Nhạn Đường cầm một miếng bánh, chấm một ít mật ong, đưa nó đến bên miệng Ngải Tiếu: "Ăn bánh đi, đừng nghĩ lung tung nữa."

Ngải Tiếu bối rối nhận lấy bánh, ngón tay quẹt trúng ngón tay ấm áp của nữ thần, làm cô giật mình tới suýt chút làm rơi bánh.

Để tránh cho cô bé ăn không tiêu, Nhạn Đường không có nói chuyện trong lúc ăn. Đáng tiếc là cô bé từ đầu đến cuối cứ đội nón lưỡi trai, khi cúi đầu thì vành nón che đi gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại cánh tay nhỏ bé đang cầm bánh, giống như con sóc nhỏ đang cầm hạt dẻ vậy.

Con mèo nhỏ, đà điểu nhỏ, con sóc nhỏ....... Nhạn Đường đột nhiên phát hiện, mình bất giác đã dùng nhiều biệt danh như vậy đặt cho người này, nhưng mà cũng đều rất đáng yêu.

Ngải Tiếu giả bộ ăn bánh, cố gắng tiêu hóa cái tin tức 'Yến Đàm= Nhạn Đường'.

Ăn xong miếng bánh thứ nhất, cô lau mật ong trên khóe miệng, ngẩng đầu lên lén nhìn xem người đối diện đang làm gì. Phát hiện đối phương vừa uống cà phê vừa ngắm chậu hoa, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nữ thần đang thả hồn theo gió, cô liền lấy hết can đảm nhìn qua đó.

Đúng là càng nhìn thì càng không nỡ rời mắt.

Ngải Tiếu tìm không ra được từ ngữ để hình dung người trước mặt, vốn từ tích lũy được của ngày thường bay mất tiêu hết trơn rồi, trong đầu chỉ còn lại một từ 'xinh đẹp' mà thôi.

Tiểu thuyết đúng là uổng công viết rồi...... phát hiện đối phương đang tính quay đầu qua, cô mau mau cúi đầu xuống uống cà phê.

"Xem ra em rất thích quán cà phê này." Nhạn Đường nói.

"Bánh của quán này rất ngon......." Ngải Tiếu nhìn chằm chằm vào miếng bánh nói chuyện.

Nhạn Đường nhịn cười nhịn rất là đau khổ, em ấy đang nói chuyện với mình hay đang nói chuyện với bánh vậy? Cô hỏi: "Vậy em có thích ăn gì nữa không?"

"Còn thích ăn......." hai chữ gà rán suýt chút nữa vuột ra khỏi miệng, Ngải Tiếu nuốt nước bọt, đổi thành: "Trái cây."

Đúng, trái cây nghe có dinh dưỡng hơn.

Nhạn Đường thì lại nhớ Dịch Nhàn có nói qua là tiểu học tỷ thích ăn gà rán, do đó nói: "Xem ra em thích ăn những thứ có dinh dưỡng hơn chị nhiều."

Câu này làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của Ngải Tiếu, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Chị thích ăn gì vậy?"

"Chị nói ra thì có mất fans không đó?" Nhạn Đường hỏi. . Truyện Điền Văn

Ngải Tiếu lúng túng: "Không đâu......"

"Những lúc buồn phiền thì thích ăn gà rán, nhưng mà chuyện ăn uống thường ngày của chị cũng rất có dinh dưỡng." Khi cô nói chuyện thì chăm chú nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt rất dịu dàng.

Chìm đằm trong ánh mắt đó, tim của Ngải Tiếu đập ngày càng nhanh hơn, nhéo đùi mình một cái mới có thể thoát khỏi ánh mắt đó, nói: "Thật ra em cũng rất thích ăn gà rán."

"Được, có cơ hội hẹn em đi ăn gà rán." Nhạn Đường cười rất thoải mái, "Nếu em cũng thích ăn, thì cùng em ăn sẽ không còn 'gánh nặng' thần tượng nữa."

Ngải Tiếu đột nhiên nhớ tới một người bạn thích ăn gà rán của Dịch Nhàn, liền hiểu ra người đó chính là Nhạn Đường đây.

Không khí không còn căng thẳng nữa, chắc do nữ thần không có cao ngạo, bất luận là trước hay sau khi biết được thân phận thật, thái độ của cô ấy vẫn rất dịu dàng. Trong lòng Ngải Tiếu thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu cùng nữ thần trò chuyện về những món ăn mình thích, những ca khúc hai người cùng thích, kết quả phát hiện hai người có chung rất nhiều sở thích.

Những vấn đề này bọn họ cũng có đề cập đến trên mạng, nhưng lại không thú vị bằng trò chuyện trực tiếp, những ký tự khô khan trên mạng đôi lúc không thể nào truyền đạt hết tâm tình của một người, còn trò chuyện trực tiếp như vậy, Ngải Tiếu dường như càng gần nữ thần hơn nữa.

Con người này không còn xa vời như lúc trước nữa rồi, thật ra, cô ấy không phải là thần được mỹ hóa trong lòng mình. Nhưng người trước mặt này cho dù không được mỹ hóa thì vẫn xinh đẹp đến quá đáng.

Những tình cảm được bồi dưỡng qua màn hình máy tính thường rất mong manh, tiếp xúc nhau ngoài đời thì mới chạm được vào linh hồn của người đó. Trong thời gian trò chuyện này, hai người đều rất vui mừng. Ngoại trừ các chủ đề trò chuyện trên mạng lúc trước, thì giữa bọn họ hầu như là có vô số chủ đề để nói, mỗi chủ đề đều có tiếng nói chung của hai người.

Cái cảm giác này tốt đẹp qúa đi, giống như linh hồn của bọn họ trời sinh ăn ý nhau vậy. Ngải Tiếu tham lam nghĩ, nếu mình có thể trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng nữ thần, thì có phải có thể làm bạn lâu dài với cô ấy không?

Cà phê trong ly đã nguội lạnh, nếu không phải điện thoại Nhạn Đường đột nhiên reo lên, Ngải Tiếu cũng không ý thức được thì ra bọn họ đã trò chuyện lâu đến thế.

Người gọi điện là 'Lão Tần', Nhạn Đường mỉm cười bắt máy, chào hỏi.

"Ồ, giọng nói vui vẻ vậy ta, xem ra gặp mặt thành công rồi?" Bên Tần Tùng hơi ồn, giọng nói cũng lớn hơn.

Nhạn Đường ho nhẹ một tiếng: "Uhm, trò chuyện rất vui vẻ, yên tâm đi."

"Tiểu tác giả như thế nào hả, có phải gu của cậu không?"

"Cực kỳ tốt, quả thật là hoàn mỹ."

"Ây da, là nữ thần nóng bỏng hay là nhỏ nhắn dễ thương?"

Nhạn Đường nhìn cái người đang cúi đầu khuấy ly cà phê đã nguội lạnh kia, nói: "Nhỏ nhắn dễ thương, rất ngọt ngào."

Tay khuấy ly cà phê ngừng lại, Ngải Tiếu biết, câu này chắc đang nói cô, câu trước chắc cũng vậy.

Ấn tượng của nữ thần về mình hình như rất tốt? Nhưng ngay trước mặt mình, chắc nữ thần không dám nói xấu mình đâu ha, nói không chừng chỉ là lời nói khách sáo thôi...... Ngải Tiếu tiếp tục khuấy cà phê, chỉ là lần này, cái muỗng không những chỉ khuấy cà phê không thôi, mà còn là trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của cô.

Tần Tùng bên đó cười rất gian xảo, nói chúc hai người bọn họ có buổi chiều vui vẻ, tốt nhất là có luôn buổi tối vui vẻ. Nhạn Đường cười rồi chửi anh ta "cút xéo", sau đó cúp máy.

Con sóc nhỏ đối diện lại cúi đầu xuống, nhưng cho dù ánh đèn không đủ sáng, Nhạn Đường vẫn có thể nhìn thấy cái cổ trắng trẻo của em ấy đang đỏ lên.

"Sao vậy?" cô hỏi.

Ngải Tiếu nói rất nhỏ tiếng: "Em nghe thấy rồi."

Nhạn Đường cười phá lên: "Vậy em đoán xem người gọi điện là ai?"

"Đoàn Tử hả?"

"Không phải, là Tùng Tử Đường."

À, Cô nhớ ra rồi, Tùng Tử Đường là boss của Nhạn nữ thần.

Nhạn Đường nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của em ấy thì lại thấy buồn cười: "Anh ta cũng rất tốt, nếu dẫn em đến studio thì em có thể gặp anh ta đó."

"Dạ......" Ngải Tiếu tự nhiên thấy hơi xấu hổ, cảm giác này giống như sắp được làm quen bạn của Nhạn nữ thần, sắp hòa nhập vào giới bạn bè của cô ấy.

Thấy thức ăn ăn xong rồi, trò chuyện cũng đủ rồi, Nhạn Đường đứng dậy đi tính tiền, sau đó cùng cô bé cứ muốn trả tiền này ra cửa.

"Chị sao lại mời em nữa...... lần này em là fans, đáng lẽ là em mời mới đúng chứ?" Ngải Tiếu đi theo sau nói.

Nhạn Đường cong môi lên: "Chị cũng là fans của Trú Đại mà."

"......" Ngải Tiếu không nói nên lời nữa, cô cảm thấy mình cứ nói không lại nữ thần.

Hai người đứng ngay chỗ lần đầu tiên gặp mặt, bóng râm của các tòa nhà cao cao đang bao trùm lấy bọn họ. Nhạn Đường nhìn xung quanh rồi cúi đầu hỏi: "Muốn đi đâu?"

"Không biết nữa......"

"Mới ăn xong, hai tiếng sau học hát thì sẽ tốt hơn." Nhạn Đường nhì thấy poster quảng cáo của rạp chiếu phim cách đó không xa, hỏi: "Hay là tụi mình đi coi phim?"

Cùng nữ thần đi coi phim???

Ngải Tiếu cảm thấy mình sắp nổ tung luôn rồi.

Đối với lời đề nghị của nữ thần chắc chắn cô sẽ không từ chối, nhưng như vậy thì có làm người ta hiểu lầm không? Nhìn mấy tấm poster quảng cáo phim đó, toàn là phim tình cảm ướt át.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý coi phim tình cảm cùng nữ thần! Lúc nhân vật chính thổ lộ tình cảm thì cô sao đây! Nhân vật chính hôn nhau thì cô sao đây! Lỡ như có cảnh giường chiếu......

Ngải Tiếu cắt ngang mạch suy nghĩ quái đản của mình...... cô hình như lại tưởng tượng quá lố rồi.

Nhạn Đường kiên nhẫn chờ câu trả lời của em ấy, vốn cứ tưởng em ấy sẽ do dự rất lâu, không ngờ tới là em ấy ngẩng đầu lên nhìn mình nói: "Chúng ta xem bộ phim mạo hiểm mới ra đi."

Đúng rồi, không coi phim tình cảm là được.

Ngải Tiếu đang tính toán trong lòng, Nhạn Đường ý thức được nhưng không có phanh phui ra, thuận theo em ấy nói: "Được, bộ phim đó chị cũng muốn xem lâu rồi, vừa hay hai bộ trước đều xem qua hết rồi."

"Hể? chị cũng thích thể loại mạo hiểm?" mắt Ngải Tiếu sáng lên.

Nhạn Đường gật đầu: "Đúng vậy, thể loại này luôn đem lại nhiều linh cảm sáng tác hơn. Chị cũng thích viễn tưởng nữa, rất có ích cho âm nhạc điện tử."

"Đúng! Em cứ luôn cảm thấy các lãnh vực nghệ thuật đều tương thông với nhau, ví dụ như điện ảnh với âm nhạc, mỹ thuật với văn học." Ngải Tiếu hưng phấn nói, nói xong đột nhiên cảm thấy mình lại giống cán bộ già vô vị nữa.

Cô không thể nào nói đến những chủ đề vui vẻ hơn sao, chủ đề vô vị vậy có ma với nói chuyện với ngươi đó!

Nhạn Đường bên cạnh cảm nhận được em ấy đột nhiên lúng túng, liền giơ tay đặt lên cái nón màu trắng của Ngải Tiếu.

"Đừng có ủ rũ vì mấy chuyện này, mỗi chủ đề trò chuyện với em, chị đều thấy rất có hứng thú."

- -------

*Tác giả có lời muốn nói:

-Nhạn Đường: Độc giả nói chị nên trực tiếp kêu em là bảo bối.

-Ngải Tiếu:......>///<

Con sóc nhỏ, ngủm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play