Nhìn thấy mình với nữ thần đã là fan hâm mộ của nhau, Ngải Tiếu biết là ngày hôm nay chắc mình không còn tâm trạng để làm chuyện khác nữa rồi.

Cô rất muốn dùng nick chính đăng một status biểu đạt sự yêu thích của mình đối với Nhạn Đường, nhưng lại sợ gây rắc rối cho đối phương nên chỉ còn cách từ bỏ ý định. Đi về phòng, Hoàng Tiểu Duyệt mới mơ màng trèo dậy, nhìn thấy Ngải Tiếu đang cầm bữa sáng và hai bạn cùng phòng kia đang trang điểm, than một tiếng: "Tớ lại là người dậy muộn nhất nữa rồi."

"Đúng vậy, hihi." Tên Ngải Tiếu có chữ Tiếu, nhưng bình thường cô rất ít khi cười, bây giờ nhìn thấy cô cười một cách khờ khạo vậy, làm Hoàng Tiểu Duyệt nhìn tới rùng mình.

"Hôm nay chạy bộ chạy tới khờ rồi à?" cô thay xong quần áo rồi trèo xuống giường, xoa đầu cô bé hạt tiêu, lo lắng hỏi: "Mặt đỏ vậy, đừng nói là bị cảm rồi nha, mùa xuân rất dễ bị cảm, cậu đi chạy bộ nhớ mặc thêm áo ấm."

Ngải Tiếu cố gắng kiềm chế mình lại, nhưng khổ nỗi sự hưng phấn trong lòng lại không thể nào kiềm chế nỗi, chỉ còn cách mỉm cười rồi đưa bữa sáng qua: "Mau ăn đi, lát nữa còn giờ thí nghiệm đó."

Hoàng Tiểu Duyệt lo âu nhìn cô ấy đang ăn bữa sáng trên bàn học, lâu lâu còn cúi đầu xuống cười nữa.

Hai bạn cùng phòng kia cũng biểu hiện sự lo lắng đó, vừa ăn cháo vừa lén nhìn Ngải Tiếu đang cười một cách khờ khạo kia.

Ba người: "......."

Rột cuộc, sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy.

Ăn xong bữa sáng vốn phải ôn tập chút nội dung cho giờ thí nghiệm, nhưng cô hoàn toàn không tịnh tâm được, ôm điện thoại trò chuyện với mọi người trong group.

-Trú Trú: Tớ cảm thấy hiện giờ tớ là người hạnh phúc nhất thế giới

-Mike Lực: Không, là tớ với Đồng Đồng mới đúng

-Mike Đồng: Ôm hun muah~

-Trú Trú: Vô ích thôi, hai người bây giờ có ân ái cũng chả đả kích được tớ đâu

-Lông Thỏ Ăn Dưa: Tớ mới vừa tỉnh giấc...... chuyện gì vậy........

-Mike Lực: Giở lịch sử ra coi đê, cậu sẽ thấy được một fan cuồng do có được sự hâm mộ của nữ thần mà sắp phát điên lên rồi.

-Mike Đồng: Chắc tâm trạng cũng giống như cậu với Châu Kiệt Luân theo dõi nhau vậy đó @LôngThỏĂnDưa

-Lông Thỏ Ăn Dưa: À, tớ hiểu rồi

-Lông Thỏ Ăn Dưa: Nhưng mà Châu Kiệt Luân đâu có Weibo đâu

-Mike Đồng:............

-Trú Trú: Tớ cảm thấy hôm nay chắc không viết được gì rồi, hưng phấn quá.

-Mike Đồng: Được thôi, giờ tớ nhắn tin cho Nhạn Đường kêu cô ấy hủy theo dõi cậu

-Trú Trú: Noooo

Ngải Tiếu tiếp tục ngồi cười một mình, nghe thấy bên ngoài có tiếng đồng hồ gõ 8 tiếng thì mới phản ứng ra, thay đồ, mặc áo blouse lên.

-Trú Trú: Không nói với mấy cậu nữa, tớ phải đem theo tình yêu với của mình đi làm thí nghiệm đây.

-Lông Thỏ Ăn Dưa: Rất muốn xem Trú Trú mặc áo blouse......

-Mike Lực: +1

-Mike Đồng: Cậu muốn xem cái gì, hử?

-Mike Lực:......Tớ chỉ muốn xem cậu

-Mike Đồng: Được, mai cho cậu xem.

-Lông Thỏ Ăn Dưa:?????

Đến Trú Trú cũng quyến rũ được nữ thần rồi, FA duy nhất trong group là Lông Thỏ đang suy nghĩ không biết có nên out khỏi group không đây.

Mơ mơ màng màng làm xong giờ thí nghiệm buổi sáng, buổi trưa Ngải Tiếu về phòng, quả thật không thể khống chế được tâm trạng kích động của mình, dùng một nick ẩn danh lên một trang vấn tư vấn tình cảm đăng câu hỏi, tiêu đề là "Nữ thần hâm mộ hết ba năm đột nhiên theo dõi tôi, giờ phải làm sao đây?"

Do sợ người ta nhìn ra được thân phận, nên cô đã thay đổi vài tình tiết, còn bịa ra một cốt truyện nữa. Đại khái là ba năm trước thích một nữ thần nào đó, mỗi ngày đều dùng nick nhỏ để liếm chân nữ thần, ai ngờ đột nhiên có ngày nữ thần theo dõi lại cô. Vì chuyện này mà cô băn khoăn hết mấy ngày, không biết có nên nhân cơ hội này đi cám dỗ nữ thần không, cho nên muốn nhờ bà con cô bác giải đáp dùm.

Gửi đi chưa được bao lâu thì bắt đầu có người trả lời bình luận。

Dân mạng nhiệt tình bày kế sách cho cô, đa số dân mạng đều cổ vũ cô đừng nhát gan quá thích thì cứ nhích đi, thiểu số thì nói cô viết giống tiêu thuyết quá, nghi ngờ là do cô bịa ra.

Viết văn lâu như vậy rồi, nên Ngải Tiếu đã quen với việc phớt lờ với những bình luận như vậy, chọn những bình luận có ích rồi đọc hết mấy lần, quyết định nghe lời bọn họ: Làm eo thêm hai ngày nữa rồi giả bộ không có gì đi tán tỉnh nữ thần.

Đúng, cứ như vậy đi.

Cái này gọi là gì? Gọi là lạt mềm buộc chặt.

Thích nữ thần lâu như vậy, không phải không có nghĩ qua tán tỉnh cô ấy, nhưng do cô quả thật không tìm được thời cơ gì để làm quen, bây giờ có cơ hội rồi, tuyệt đối không được bỏ lỡ.

Ngải Tiếu cảm thấy IQ của mình lại quay về rồi, sau khi nói cho Group biết sự nghiệp tán tỉnh nữ thần thì chỉ nhận được một dãy "Ha h aha ha".

-Trú Trú:......Mấy người đủ rồi, đừng cười nữa

-Mèo Nhát Gan: Nhưng mà Trú Trú, cậu không cảm thấy cậu nhát gan tới nỗi không dám gửi tin nhắn hả?

-Khấu Đan: Đúng vậy, bây giờ còn mơ mộng được, đến lúc đó chắc chắn sẽ nhát gan hơn Mèo Nhát Gan nữa.

-Mèo Nhát Gan: Nói làm như cậu không nhát gan vậy đó, có ngon chịch tớ đi.

-Khấu Đan: ai sợ ai 'cởi đồ'

-Mike Lực: Lại chịch bằng linh hồn nữa rồi, đừng dạy hư bạn nhỏ nhà tớ

-Mike Đồng: = = Sợ quá.

Trong Group lại không nghiêm túc nữa rồi, Ngải Tiếu thở dài, cho dù rất muốn nhảy ra phản bác lại họ, nhưng những gì họ nói hình như đều là sự thật.

Cô cứ luôn miệng nói mình không có cơ hội làm quen nữ thần, nhưng mấy năm nay khi ra kịch truyền thanh, bên kế hoạch có hỏi cô có ca sĩ ED nào cô thích không, cô vẫn trả lời là không có. Nhạn Đường tuy rất ít nhận ED kịch truyền thanh, nhưng đến thử cũng không thử qua thì làm sao biết đối phương sẽ từ chối? Đến phút cuố cũng chỉ có một từ mà thôi, nhát gan.

Ngải Tiếu vừa tự ti vừa nhát gan hiểu rõ, mình hai hôm sau chưa chắc gì có dũng khí đi tìm Nhạn Đường đâu, còn nói cái gì lạt mềm buộc chặt nữa, thật ra chỉ là cho bản thân mình một cái cớ để kéo dài thời gian thôi.

Nhưng mà, chuyện theo dõi nhau ít ra cũng nói rõ được một chuyện: Nữ thần không có thành kiến với bách hợp, hơn nữa hình như còn chấp nhận?

Có thể nào cho cô tưởng tượng xíu không, giới tính thật của nữ thần thật ra là......

Ngải Tiếu gõ một cái vào đầu mình, cho dù nữ thần có là les thì cũng chả liên quan gì đến cô.

Buổi chiều không có lớp, cô mở máy tính ra, vào lướt Weibo nữ thần theo thói quen, không thấy có gì mới hết, nhấn vào bài hát của ngày hôm qua, vốn muốn xem mọi người khen ngợi nữ thần, ai ngờ bình luận hot nhất lại là: "khoảng 2h đến 2h rưỡi sáng, Nhạn Đường theo dõi tác giả bách hợp @TấnGiangKhổTrú, mọi người hiểu chuyện gì rồi chứ?"

"Tôi từ sớm đã là bạn gái Nhạn Đường rồi, chỉ là không nói ra thôi", "Thím lầu trên đúng là vô sỉ, tôi với Đường Đường kết hôn ở Sing rồi có biết không.", "Trú Đại chắc chắn là chánh cung, mấy thím có thấy Đường Đường theo dõi tác giả nào không", "Nữ thần đưng nói là cong nha, tôi là nam, muốn cưới cô ấy lâu lắm rồi".......

Buổi sáng chỉ coi fans mới thôi, Ngải Tiếu mơ hồ trở lại trang chính, nhấn mở bình luận mình nhận được, đều là hỏi quan hệ mình với Nhạn Đường.

Chết rồi, mình có phải là đem lại rắc rối cho cô ấy rồi không?

Ngải Tiếu hơi nôn nóng, nhưng lại không dám nói chuyện với nữ thần, lòng dạ rối bời mở trang chủ Tấn Giang ra, thấy có rất nhiều người hỏi chuyện mình bên Weibo, tâm trạng càng rối bời thêm.

Sao bây giờ, cô cũng không thể để mọi người cứ hiểu lầm tiếp được.

Tác giả khi viết tiểu thuyết mà đang kẹt ở khúc quan trọng, không thể tịnh tâm được thì cốt truyện đa phần sẽ tiêu tùng. Nữ thần tuy quan trọng, nhưng bộ truyện này cũng là tâm huyết của cô, còn thiếu 5 vạn chữ nữa là xong rồi, bây giờ tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.

Tâm trạng Ngải Tiếu hiện giờ rất rối loạn, tháo tai nghe ra, tắt máy tính, quyết định ra ngoài đi dạo cho thư giãn.

Ra ngoài dạo đỡ hơn cứ nhốt mình trong phòng, cô soi gương rồi đội nón tai bèo lên rồi ra cửa. Sau khi đi dạo hết một vòng cũng không thấy có tác dụng gì, Ngải Tiếu mỗi khi buồn bực là muốn ăn thức ăn rác (Junk Food), cơ thể không kiềm chế được đi mua một hộp gà rán to, đợi về phòng thì mới ý thức ra được mình đã làm gì.

Ôm hộp gà rán to ăn hết nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bình tĩnh được xíu, đi rửa tay, quyết định vẫn viết tiếp chương mới của ngày hôm nay.

Trước khi cô viết văn thì đều chuẩn bị rất đầy đủ, tài liệu cũng mua một đống, đại khái và chi tiết cũng liệt kê ra rất rõ ràng, nhưng bình thường nội dung chỉ cần dùng khoảng một tiếng là viết xong, hôm nay cô lại viết tới 3 tiếng đồng hồ.

Hoàng Tiểu Duyệt ra ngoài tự học rồi, hai bạn cùng phòng kia chiều nay tham gia câu lạc bộ cũng không có trong phòng, đợi khi bọn họ về phòng thấy hộp xương gà to đùng thì thấy cạn lời.

Ỷ mình ốm nên ăn một hơi hết nguyên hộp gà rán to, quá đáng quá mà.

Ngải Tiếu cười gượng thu dọn đống tàn tích đó, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Ban đêm cô dùng nick phụ "Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa" đăng một status "Không có" rồi đi ngủ. (Tức là ngày nào cũng lên đăng một câu, có thì nói có, không có thì nói không có, rảnh:)))

Hôm sau cô cảm thấy đầu mình hơi nặng, lần đầu tiên không có thức dậy trước 6h. Cô ngồi dậy, xoa cái mũi hơi khó chịu của mình, uể oải đánh răng rửa mặt thay đồ, rồi đi chạy bộ.

Hôm nay cô đến trễ, thầy thể dục đã chạy hết mấy vòng rồi, trên sân cũng có mấy người đang tập. Ngải Tiếu khởi động xong thì thấy cái người tên Dịch Nhàn hôm qua cũng ở trong đám người đó.

Không phải nói là khách hiếm hả, sao hôm nay lại đến nữa? Ngải Tiếu nhìn cô ấy thêm vài mắt, dường như là cảm nhận được ánh mắt của cô, Dịch Nhàn vừa chạy vừa vẫy tay với cô, làn da bánh mật do vận động thường xuyên dưới làn sương mù nay lại càng thêm tối màu, cái màu sắc khỏe mạnh làm người khác cảm thấy rất dễ chịu.

Một người cởi mở vậy thì khó làm cho người ta cự tuyệt được, cho dù Ngải Tiếu không thân với cô ấy nhưng khi cô ấy chạy đến gần mình thì vẫn chào một câu.

Dịch Nhàn thấy bé moe chào hỏi với mình, cái đuôi sắp vẫy lên trời luôn rồi.

Hôm qua cô kể cho Nhạn Đường nghe mình đã được trò chuyện với bé moe rồi, đối phương còn nói chắc là mình đang tự mình ảo tưởng thôi. Nhìn đi nhìn đi, tuyệt đối không phải là cô ảo tưởng, mình sắp được làm bạn với cô bé dễ thương này rồi, cũng có thể nói, kế hoạch tán tỉnh chạy bộ buổi sáng sắp thành công rồi.

Nghĩ đến thôi là thấy hưng phấn lên.

Dịch Nhàn đang tưởng tượng liền nhoẻn miệng cười với Ngải Tiếu, rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Ngải Tiếu cảm thấy hơi đau đầu, hít một hơi sâu rồi chạy theo làn đường màu đỏ.

Cô chạy được hai năm, mức độ tập luyện này cô cũng đã quen rồi, nhưng hiện giờ cô chỉ mới chạy được có hai vòng thì lại thấy chân mình nặng như chì vậy.

Mỗi bước chạy ngày càng phí sức hơn, Ngải Tiếu chạy trở lại ghế dài dừng chân lại, rồi nhịn không nổi hắt xì hơi một cái.

......

Không ngờ bị cái miệng ăn mắm ăn muối của Hoàng Tiểu Duyệt nói trúng rồi, cô hình như...... bị cảm thiệt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play