Ngải Tiếu bị Dịch Nhàn làm cho buồn cười, cùng cô ấy nói vài câu rồi thay giày rời khỏi. Nhạn Đường vốn muốn đi cùng em ấy, nhưng nghĩ đến Dịch Nhàn khi vào cửa thì mặt mày ủ rũ, cô chỉ còn cách ở lại hỏi xảy ra chuyện gì.
Dịch Nhàn lấy một lon coca từ tủ lạnh ra, "tách" một tiếng mở nắp lon, sau đó ngồi lên sopha nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng mà..... hình như do không có chuyện gì, em mới thấy kỳ lạ."
Nhạn Đường suy ngẫm một hồi mới hiểu ra ý em ấy muốn nói, mỉm cười hỏi: "Đội trưởng của em gần đây không có đối xử đặc biệt với em nữa hả?"
"Cũng không phải là đối xử đặc biệt gì, thì là...... ây da, nói sao nhỉ." Dịch Nhàn uống một ngụm coca, nhíu mày lại, "Thái độ của cậu ấy đối với em trở về trạng thái lúc đầu rồi, cái trạng thái trước khi cậu ấy lên cơn đó."
"Cái gì gọi là trạng thái lúc trước"
Dịch Nhàn suy nghĩ, rồi nói: "Tập luyện thì bình thường, lâu lâu cũng có nói chuyện cười. Nhưng cậu ấy không cùng em chạy bộ buổi sáng nữa, ăn cơm cũng không có đụng mặt, giống như bọn em ngoài bóng rổ ra thì chẳng còn gì ràng buộc nữa."
Từ mấy câu này, Nhạn Đường dường như đoán ra được gì, lại hỏi: "Lúc trước em bị quấy rầy không phải cảm thấy phiền hả, bây giờ lại cảm thấy lúc trước mới là tốt?"
"Không phải là tốt hay không tốt, chỉ là tất cả quá đột ngột thôi." Dịch Nhàn tự nhiên thấy ấm ức, "Cậu ấy muốn kết bạn thì kết bạn, không muốn kết bạn thì bỏ mặc em, người gì vậy trời! Nếu như lúc trước không cùng em ăn cơm chạy bộ thì còn đỡ, cậu ấy đột nhiên lên cơn chạy bộ được vài hôm, làm em cả ngày đều nơm nớp lo sợ, bây giờ phủi tay ra đi đến một lời giải thích cũng không có, quá đáng quá mà."
Nói xong thì cô uống một ngụm coca, tức giận nói: "Chị nói cậu ấy có phải quá đáng không, không nói không rằng tiếp cận, không nói không rằng rời khỏi, coi em là gì hả!"
"Uhm, đúng là có hơi quá đáng, nhưng mà lúc trước chị có khuyên em đi an ủi cô ấy, em có đi không?" Nhạn Đường hỏi.
"Ây da, chị nhắc đến chuyện này là em thấy tức giận à." Dịch Nhàn đặt mạnh lon coca xuống, nước ngọt trào ra ngoài, "Em có lòng tốt hỏi cậu ấy có phải tới tháng nên tâm trạng không tốt không, không ngờ cậu ấy lại làm mặt khinh thường nói 'Tớ chưa thấy ai chậm hiểu như cậu vậy'. Con thần kinh, cậu ấy tới tháng với chuyện em chậm hiểu liên quan gì nhau hả!"
Nhạn Đường: "......"
Ông trời phù hộ, làm ơn đừng để Ngải Tiếu cũng chậm hiểu giống con bé ngốc nghếch này.
Dịch Nhàn không phát giác ra sự im lặng của Nhạn Đường có chút khinh bỉ, tiếp tục nói: "Em cũng cố ý vòng vo hỏi sao cậu ấy không đến chạy bộ nữa, chị đoán coi cậu ấy nói gì? Nói không có thời gian! Wa chị coi đó, lúc trước không phải còn hùng hồn nói chạy bộ với em nữa hả?! Em cảm thấy cậu ấy cố ý chơi em thì có."
Nhạn Đường thở dài: "Em không có nghĩ qua là cậu ấy có lẽ đang (theo) đuổi em không?"
Dịch Nhàn: "........................"
Cô trợn to mắt ra: "(Theo) đuổi em? Cậu ấy chạy nhanh hơn em nữa mà."
Nhạn Đường: "......"
Qua một hồi, Dịch Nhàn mới cẩn thận hỏi: "Chị cảm thấy những chuyện lúc trước cậu ấy làm là muốn theo đuổi em à?"
"Người bình thường ai cũng nhìn ra được." Nhạn Đường liếc mắt một cái, "Chị cũng chưa từng thấy ai chậm hiểu như em."
Dịch Nhàn như được mở ra một cánh cửa của thế giới mới vậy, lầu bầu gì đó rồi hỏi: "Vậy sao bây giờ cậu ấy không theo đuổi nữa?"
"Chắc thấy em chậm hiểu quá nên ngừng lại chút."
"Không được, em phải hỏi thẳng mới được." Cô vớ lấy lon coca uống một hơi sạch trơn, ợ một cái, "Chị nhìn ra được sao không nói sớm cho em biết, cậu ấy không nói thì sao em biết là đang theo đuổi em...... không đúng, cái này chỉ là chị đoán thôi, cậu ấy không nhất định là đang theo đuổi em đâu, chưa thấy ai theo đuổi người khác mà bắt tập luyện thêm hai tiếng đồng hồ, đã vậy còn dữ với em nữa chứ."
Trong lòng Nhạn Đường tự nhiên cảm thấy có lỗi với ba mẹ Dịch Nhàn, nhưng lại cảm thấy cách nghĩ của Dịch Nhàn mới là quan trọng nhất, liền nói: "Đi đi, có tin tức gì thì nói chị biết."
"Được thôi." Dịch Nhàn quăng lon coca vào thùng rác, đứng dậy tính rời khỏi, đi được nửa bước thì ngửi ngửi quần áo, lại chạy trở về.
Vào phòng tắm mở máy nước nóng, vừa nói 'phải tắm sạch sẽ đi gặp cậu ấy' vừa vào phòng lấy quần áo sạch. Nhạn Đường nhìn thấy Dịch Nhàn như vậy, trong lòng thấy có chút buồn cười, cũng có chút ngưỡng mộ.
Dịch Nhàn tuy chậm hiểu, nhưng em ấy vẫn luôn có dũng khí đối mặt với sự thật, cho dù là trong game hay ngoài đời, Dịch Nhàn cũng chưa từng tránh né những vấn đề khó giải quyết, có khó đến cỡ nào thì cũng phải đối mặt.
Đội trưởng bóng rổ đó nếu mà thích em ấy thì cũng coi như là nhặt được bảo vật rồi. Dù sao, trong cái xã hội vẫn còn không ít người kỳ thị người đồng tính này, yêu một người thẳng thắn có trách nhiệm vậy là may mắn của cô ấy.
Nhìn thấy Dịch Nhàn đang lăng xăng trong nhà, Nhạn Đường cạn lời rời khỏi. Về đến văn phòng, cô đeo tai nghe lên nghe lại đoạn nhạc mà tiền bối hôm qua đã làm, tạm thời đặt mấy chuyện khác qua một bên.
Lúc này Ngải Tiếu cũng đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, không giống như trước đây không ngừng tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng gặp mặt với nữ thần, nhưng sự hồi hộp lại mãnh liệt hơn trước rất nhiều, khi viết truyện cứ luôn bị phân tâm. Buổi chiều sau khi hoàn thành xong mấy chuyện của thế giới 2D, cô gõ lên mặt bàn suy nghĩ một hồi, đăng nhập vào nick phụ weibo.
-Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa: "Sắp đi gặp một người mong chờ đã lâu, bây giờ đến nhịp tim cũng thuộc về cô ấy."
Đăng xong, cô mở mail ra xem có thư trả lời của giáo sư Ikeuchi hay không, không ngờ là nhận được mail mới. Cô nhấn mở hộp thư, tâm trạng đột nhiên kích động lên.
Trong mail giáo sư cũng khẳng định một vài phân tích về tình trạng du học ở đại học S của cô, khen cô rất nghiêm túc. Cuối mail, ông nhắc đến bên Nhật sẽ khai giảng vào tháng 4, nói có thể giúp cô xin được tư cách tham quan, để cô có thể tìm được cơ hội ở bên này.
Ngải Tiếu hưng phấn đọc mail thêm lần nữa, mau chóng nghĩ ra câu trả lời trong bụng, sau đó bắt đầu viết thư nháp.
Bây giờ cô sợ nhất là mình rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi là sự hồi hộp lại chạy ra.
Sáng sớm hôm sau, 5h là Ngải Tiếu đã mở mắt ra rồi, mò điện thoại, nhìn thấy con số đếm ngược là 7, cô cắn môi lại.
Cuối cùng, cách thời gian gặp mặt nữ thần chỉ còn một con số thôi. Cô nắm chặt điện thoại, chào buổi sáng với nữ thần, do dự một hồi, lại thêm một câu.
-Trú Trú: Còn 7 tiếng đồng hồ nữa là gặp mặt, hồi hộp quá >口<
Cô trèo xuống giường, bắt đầu một ngày mới. 8h, Ngải Tiếu cố bình tĩnh viết truyện, kết quả chỉ viết được 500 chữ là không viết tiếp được nữa, nằm dài trên bàn phím suy nghĩ về cuộc đời. Không lâu sau, cô nhận được câu trả lời của nữ thần, liền ngồi thẳng lưng lại.
-Nhạn Lai Thời: Chào buổi sáng, bây giờ chỉ còn 4 tiếng đồng hồ nữa thôi ^-^
-Trú Trú: QAQ Đừng nói nữa, em càng hồi hộp thêm.
-Nhạn Lai Thời: Thư giãn chút~ hay là, chị hát một bài cho em nghe?
-Trú Trú: Hở >///< hát?
-Nhạn Lai Thời: Đúng vậy, em muốn nghe bài nào?
Ngải Tiếu quả nhiên bị chuyện này thu hút sự chú ý, trong phần mềm nghe nhạc tìm cả buổi, rồi mới gửi một bài hát cổ phong mà nữ thần đã từng cover.
Cô hồi hộp ngồi trước máy tính chờ trả lời, 2 phút sau, một đoạn chat voice 50s được gửi qua.
Ngải Tiếu nhấn mở ra, nghe giọng hát trong đó, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Giọng của Nhạn nữ thần mới ngủ dậy hơi khàn khàn, hơi khác so với cảm giác trong trẻo của thường ngày, càng quyến rũ hơn, cũng càng làm cô rung động hơn.
Nếu sau này mà thấy được nữ thần mới ngủ dậy thì tốt quá rồi...... cô đột nhiên lóe lên cái suy nghĩ này, bị sự to gan của mình làm cho hết hồn.
-Nhạn Lai Thời: Có phải là cảm giác em muốn nghe không?
-Trú Trú: Còn hay hơn cảm giác em muốn nghe nữa.
-Nhạn Lai Thời: Sao hôm nay dẻo miệng vậy, lát nữa gặp mặt đừng có nói không lên lời đó nha~
Ngải Tiếu cảm thấy nữ thần hình như đang trêu ghẹo mình......
-Trú Trú: Làm gì có, em đâu có nhát gan đến vậy!
-Nhạn Lai Thời: Được thôi, vậy chị đợi đó.
Ngải Tiếu đỏ mặt lại nghe thêm giọng hát nữ thần lần nữa, sau đó save lại.
-Trú Trú: Chị mới dậy à? Có cần đi ăn cơm không?
-Nhạn Lai Thời: Uhm, không những ăn cơm mà còn phải sửa soạn lại mình nữa.
-Trú Trú: Vậy chị đi đi, em cũng phải sửa soạn chút....
-Nhạn Lai Thời: Được thôi ^-^
Ngải Tiếu quăng máy tính qua một bên bắt đầu kiếm quần áo, lục hết mười mấy phút mà cũng không tìm được bộ nào vừa ý. Mặc đồ trang trọng thì khoa trương quá, mặc áo sơ mi thì sợ là nghiêm túc, mặc áo thun cộng áo khoác thì cũng được, nhưng chọn tới chọn lui cũng không thấy vừa ý.
Cô có chút hối hận vì hai ngày trước không đi mua quần áo mới, nhìn thời gian, bây giờ có đi mua thì cũng không kịp nữa rồi. Cuối cùng cô chọn cái áo khoác bóng chày màu xanh không cứng nhắc cũng không lòe loẹt, mặc áo thun trắng bên trong và quần jean, xem ra cũng ok.
Nhưng mà...... có khi nào thấy hơi tùy tiện không?
Cô thay xong đồ đứng soi trước gương hết cả buổi, Hoàng Tiểu Duyệt thần thần bí bí hỏi cô: "Sửa soạn kỹ vậy, đi gặp bồ hả?"
Ngải Tiếu đỏ mặt đẩy cô ấy ra: "Cái gì mà bồ, buổi chiều đi gặp một người bạn."
"Gặp bạn gì mà phải lục hết cả tủ quần áo lên?" Hoàng Tiểu Duyệt trêu chọc, "Bình thường đâu có thấy cậu sửa soạn gì đâu hả, Tiếu Tiếu của tớ."
"Ây da! Thì là....." cô cởi áo khoác ra, thu dọn đống bàn áo trên bàn, "Không phải gần đây thay mùa rồi hả, tớ, tớ nhân tiện thay đổi một số quần áo luôn."
"Ồ......." Hoàng Tiểu Duyệt cười gian, kéo dài giọng nói ra, trong lúc Ngải Tiếu tưởng cô đã tin, thì cô lại nói: "Ồ? Tin mới lạ đó."
Ngải Tiếu tự nhiên có cảm giác bị phụ huynh phát hiện mình lén lút đi gặp đối tượng hẹn hò vậy, cô ấp úng nói không ra được nguyên do, mặt ngày càng đỏ lên. Hoàng Tiểu Duyệt thấy trêu chọc cũng đủ rồi, nói: "Không cần biết là gặp ai, chú ý an toàn, có chuyện lập tức gọi điện thoại liền, biết không hả?"
Một bạn cùng phòng khác cười: "Cậu đúng là má Hoàng trong phòng tụi mình đó."
"Cậu kêu tớ má Hoàng cũng vô ích, tết thiếu nhi tớ cũng sẽ không mua quà cho cậu đâu...... tớ mua cho Tiếu Tiếu!" Hoàng Tiểu Duyệt đắc ý vỗ đầu Tiếu Tiếu, "Ai kêu cậu ấy dễ thuơng chi."
Cô bé bị vỗ đầu dở khóc dở cười, gật đầu thành thật nói: "Bảo đảm chú ý an toàn, yên tâm đi."
Hoàng Tiểu Duyệt hài lòng về chỗ ngồi, Ngải Tiếu đặt quần áo xuống đi gội đầu, khi về thì lại lục mấy đồ trang điểm mua đã lâu nhưng hiếm khi dùng ra. Đáng tiếc là kỹ thuật trang điểm của cô quá tệ, trang điểm xong chi bằng để mặt mộc, cho nên chỉ còn cách rửa đi.
Cả buổi sáng trải qua dưới sự sửa soạn căng thẳng, khi cách thời gian hẹn chỉ còn một tiếng đồng hồ, cô thay giày vải màu xanh da trời, đội nón lưỡi trai màu trắng, đồng tay đồng chân ra khỏi phòng. (Tức là khi đi bước chân trái cùng lúc với đánh tay trái, bước chân phải cùng lúc với đánh tay phải)
Hoàng Tiểu Duyệt thấy cô ấy căng thẳng như vậy, lắc đầu.
Haiz, con gái lớn rồi không giữ được nữa, tiểu khả ái trong phòng bị người ta hốt đi mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT