Ăn xong cơm, Ngải Tiếu quyến luyến không nỡ tháo tai nghe ra, tạm thời từ biệt nữ thần với guitar, quay trở về hiện thực là phải đi dạy tiếng Nhật. Còn Nhạn Đường cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Khổ Trú nghe nhạc của mình ngoài đời thực, ngón tay hơi động đậy với khóe miệng cong lên của đối phương, đều làm cô tự nhiên thấy rất vui.
Ngải Tiếu hoàn toàn không biết mình khi nghe nhạc sẽ làm ra những động tác nhỏ đó, cùng học sinh của mình đi tới nhà Dịch Nhàn nghỉ ngơi một chút, sau đó cô bày sách vở ra bàn chuẩn bị lên lớp. Trước khi giảng bài, cô kiểm tra lại bài của tiết trước, thấy đối phương cũng có học bài, cô hài lòng gật đầu, tiếp tục giảng nội dung còn lại.
Tiết học này cô dạy hết những chữ cái còn lại, đồng thời sửa lại cách viết Hiragana với Katakana cho Nhạn Đường, cuối cùng là âm ghép và trường âm. Nhạn Đường nghiêm túc nghe giảng, không ngừng dùng viết ghi chép những gì mà cô giáo dặn phải ghi nhớ. Khi cô bé giảng giải, thì cô chống cằm nhìn khuôn mặt trắng như trứng gà bóc đó, dùng ánh mắt phác họa ra ngũ quan của em ấy.
Chân mày thoắt ẩn thoắt hiện dưới tóc mái, không rậm rạp cũng không thưa thớt, cho dù không dùng bút vẽ lại thì cũng rất xinh; hàng mi rất dài, khi cúi mắt xuống thì càng rõ ràng hơn nữa; sóng mũi hơi vênh lên, đầu mũi với cánh mũi cũng giống con người em ấy vậy, nhỏ nhắn đáng yêu; còn đôi môi thì hơi khô, chắc do cứ mãi giảng bài, làm em ấy cứ hay liếm môi để làm dịu đi......
Đợi khi Ngải Tiếu nói xong một chỗ, Nhạn Đường đứng dậy rót ly nước cho em ấy, Ngải Tiếu nhận lấy rồi nói tiếng cám ơn, ừng ực uống một hơi hết một ly, Nhạn Đường buồn cười lại đi rót thêm ly nữa, sau đó hỏi: "Khát nước sao không nói?"
"Em thấy chị nghe chăm chú quá....."
Nhạn Đường quay lưng lại cong môi lên, mình chả có nghe chăm chú tí nào hết.
Tiết học kết thúc, cách tiết học buổi chiều trong trường chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, Ngải Tiếu mau mau thu dọn đồ đạc rời khỏi, Nhạn Đường không kịp tiễn em ấy, chỉ còn cách nhìn bóng dáng cô bé rời khỏi qua cửa sổ.
Đợi đến khi bóng dáng cô bé hoàn toàn biến mất, cô quay về phòng sách thu dọn sách vở của mình, chuẩn bị về studio tiếp tục làm việc. Vừa xách túi lên là nghe có tiếng mở cửa, Dịch Nhàn vội vàng cởi giày xông vào, sau đó là thất vọng quăng người lên sopha.
"Em chạy bay về đây mà cũng không kịp giờ học của hai người nữa, mệt chết đi được." Dịch Nhàn nhìn thấy còn nửa ly nước trên bàn, đứng dậy muốn cầm lấy thì ai ngờ Nhạn Đường nhanh tay bê đi rồi.
Dịch Nhàn kêu lên: "Em khát quá, mau cho em uống một miếng."
Nhạn Đường đổ ly nước đó đi, lấy ly mới rồi rót nước: "Em mới chạy về, nghỉ một lát rồi mới uống, trên đường về em có gặp em ấy không?"
"Chắc do em đi cổng sau, đến cuộc gặp gỡ bất ngờ cũng không có nữa. Ây da, nghỉ thì nghỉ, sao chị đổ nước chi vậy, lãng phí!" Dịch Nhàn nhận lấy ly nước rồi tiếp tục ngồi bẹp trên sopha, Nhạn Đường rửa rất kỹ cái ly của Ngải Tiếu dùng qua, đồng thời không giải thích gì thêm.
"Chị vẫn chưa xong việc, đi trước đây, tối em nhớ gọi điện về nhà, buổi sáng má chị nói em lâu rồi không gọi điện về nhà." Nhạn Đường lau tay, lại đeo túi lên, Dịch Nhàn uống một ngụm nước nói: "Chị tin lời má em nói thật hả, em sắp bị oan chết rồi nè. Lúc trước không phải mỗi ngày đều gọi điện về nhà hả, hai hôm nay tâm trạng không tốt lắm, chỉ có hôm qua không có gọi thôi mà!"
Nhạn Đường mím môi, hỏi: "Tâm trạng sao không tốt?"
"Đội trưởng của em lại lên cơn nữa, hai hôm trước cứ luôn xuất hiện, sáng qua không biết bị gì nữa, đột nhiên hỏi em 'Nếu có một ngày không cùng em chạy bộ, ăn sáng, tập luyện, thì em cảm thấy thoải mái hay là không thích ứng'....... chị nói coi em phải trả lời sao!" Dịch Nhàn uống hết ly nước, "Sáng hôm nay cậu ấy không có đến chạy bộ, làm em đợi ở cổng trường cả buổi, tức chết đi được."
"Vậy còn lúc tập luyện thì sao?"
"Tập luyện thì bình thường, nên nói gì thì nói đó, cũng không chống đối với em nữa." Dịch Nhàn gãi đầu, đặt ly nước xuống, "Chị nói em có phải là 'tiện' không, cậu ấy không bắt em tập luyện thêm mà không ngờ em lại thấy hơi hoang mang."
Nhạn Đường cười: "Không có vấn đề gì đâu, gần đây cô ấy chắc tâm trạng cũng không được tốt, em có thể chủ động đi an ủi cô ấy."
"Chị nói như vậy, làm em đột nhiên nhớ ra cậu ấy cũng là con gái...... chắc là tới tháng rồi, tính tình nóng nảy vậy." người ngồi trên sopha bĩu môi: "Vậy lát nữa em đi hỏi cậu ấy, nếu tâm trạng không tốt thiệt thì mời ăn cơm gì đó."
"Được, vậy chị đi trước đây." Nhạn Đường thay giày rời khỏi, cửa chống trộm được đóng lại, Dịch Nhàn ngồi trên sopha một hồi, rồi nhíu chặt mày lại........
Không đúng, tại sao mình phải đi an ủi Lưu Nhung, tâm trạng cậu ấy không tốt thì liên quan gì đến mình chứ!
Còn Nhạn Đường lúc này đã ra khỏi khu nhà, nhớ lại lúc nãy Dịch Nhàn bị lừa thành công, đột nhiên thấy hơi buồn cười, xem ra đứa trẻ này bắt đầu quan tâm đến nữ đội trưởng rồi.
Thật không biết sao ăn nói với ở nhà đây, một mình mình cong thôi cũng đủ rồi, giờ lại thêm Dịch Nhàn nữa......
Cô thở dài, bắt taxi về văn phòng, vừa xuống xe là thấy được Tần Tùng đang lái xe về.
"Lão Tần, cậu nói tớ mua xe gì được đây?" Nhạn Đường trả tiền taxi, đi đến bên cạnh Tần Tùng hỏi.
Tần Tùng lần đầu tiên nghe nói cô ấy muốn mua xe, lúc trước công ty muốn cấp cho cô ấy một chiếc xe thì bị từ chối, hiện giờ lại muốn tự mình mua xe? Anh kinh ngạc hỏi: "Sao đột nhiên muốn mua xe vậy?"
"Cần dùng nên mua thôi." Cô đẩy cửa ra, đi qua đây, "Có xe gì giới thiệu không?"
Tần Tùng cười: "Chuyện này tớ bao hết cho, cuối tuần này cậu đi lái thử, nếu thấy được thì lấy luôn."
"Ai lại lấy tiền của cậu, làm sếp không phải là làm giống cậu đâu lão Tần." Nhạn Đường buồn cười đặt túi xuống, nói: "Rốt cuộc cậu có giới thiệu không?"
Nếu cô ấy đã nói vậy rồi thì Tần Tùng cũng không cố chấp nữa, giới thiệu một vài loại xe, sau đó nói: "Cậu chọn được cái nào thì nói tớ biết, tớ tìm người đặt cho, sau đó cậu tự mình đến đó giao tiền nhận xe."
"Cám ơn, sếp Tần." Nhạn Đường vỗ vai anh ta, ngồi xuống làm việc, còn Tần Tùng vừa vào văn phòng là tám với Đoàn Tử vụ mua xe.
Đợi hai người tám xong, Tần Tùng nhắc nhở cô ấy nhớ hối phần lời nhạc bên Khổ Trú, Đoàn Tử liền đồng ý, sau đó lại bị sếp gọi đi, mặt mày ủ rũ.
Buổi tối về tới nhà, việc đầu tiên Đoàn Tử làm là nằm trên cái giường êm ái của mình, việc thứ 2 là tìm Khổ Trú.
-Đoàn Tử: Trú Đại~~~
-Trú Trú: Có mặt.
-Đoàn Tử: Lời nhạc viết tới đâu rồi~
-Trú Trú: Còn thiếu đoạn điệp khúc, mai có thể đưa cho cô rồi.
-Đoàn Tử: Tôi có thể xem trước cái phần viết xong rồi không?
Ngải Tiếu chụp hình tờ giấy viết đầy lời nhạc, gửi cho cô ấy.
- Đoàn Tử: Được được được! Trời ơi, Trú Đại viết chữ dễ thương quá~
Ngải Tiếu nhìn thấy tờ giấy viết loạn xạ của mình, lặng lẽ trả lời: Cám ơn đã khen.
Đoàn Tử chắc đã đi xem phần lời rồi, không thấy trả lời nữa, Ngải Tiếu trong lúc chờ đợi nhấn vào [Trung tâm phát triển phôi thai], thấy Mèo nhát gan lại đổi tên nữa.
-Trú Trú: Chúc mừng cậu cuối cùng cũng trổ mã.
-Mèo Trổ Mã: QAQ không trổ mã thì không thể cùng Đản Đản xoạc không khí đó, cô đơn lạnh lẽo trống rỗng.
-Khấu Đan: Đợi khi cậu trổ mã xong, thì đừng nói đến xoạc không khí, xoạc cỡ nào cũng được hết.
-Trú Trú: Haha, hai cậu đủ rồi đó.
-Bánh bao: Các cậu đừng có dạy hư Trú Trú!
-Trú Trú: Còn lâu =-=!
-Mèo Trổ Mã: Đúng đó, Trú Trú không phải từ lâu đã cùng một giuộc với tụi mình rồi hả?
-Khấu Đan: Không, bảo bối, tớ thấy vẫn chưa. Nếu cậu ấy giống tụi mình thì nhất định sẽ hỏi Nhạn Đường là...... "Xin chào, cho hỏi cô có xoạc fans không?"
-Mèo Trổ Mã: Hahahaha Tiết tháo của cậu đâu!
-Khấu Đan: Tớ vẫn không có xoạc không khí với cậu trong trạng thái phôi thai, không phải là vẫn còn tiết tháo hả?
-Trú Trú:............
Cô đang cạn lời thì Đoàn Tử gửi tin nhắn qua.
-Đoàn Tử: Viết hay quá Trú Đại của tôi!!! Tôi biết ngay cô chắc chắn sẽ viết được lời hay nhất cho ca khúc này mà!!! Mau viết tiếp phần còn lại đi, mai cô có thể thảo luận với Chiết Tử phần hát thử rồi đó ~
-Đoàn Tử: Hông có, phần lời này quả thật là viết ra được tinh túy của 'Tướng Sơn' rồi!
Ngải Tiếu tiếp nhận lời khen của cô ấy, sau đó tạm biệt với đám tác giả, cầm viết lên tiếp tục viết lời nhạc.
Không biết Nhạn nữ thần khi nhìn thấy phần lời này thì có khen mình không nhỉ, nhưng nữ thần cũng đã thừa nhận cô ấy là cong rồi, mình có phải là không nên tìm cô ấy hoài? Lỡ như bị nữ thần hiểu lầm mình có gì đó..... không đúng, mình có gì đó thật, nên nói là mình sợ bị nữ thần phát hiện ra tâm tư sâu kín trong lòng.
Ngải Tiếu nhất thời lơ đễnh, cây viết trong tay vô ý thức viết ra hai chữ 'Nhạn Đường'.
Chữ của cô rất tròn, không biết Nhạn nữ thần có chê không nữa. Còn Yến Đàm đó thì viết chữ rất đẹp, vừa nhìn là biết từ nhỏ có tập qua thư pháp, haiz, nếu từ nhỏ mình cũng ngoan ngoãn tập viết chữ, có phải là có thể viết tên nữ thần đẹp hơn rồi không?
Ngải Tiếu nghĩ ngợi lung tung cả buổi, liền gõ đầu mình, ép dòng suy nghĩ của mình quay về lời nhạc.
Trước khi đi ngủ, phần lời nhạc cơ bản là viết xong rồi, mai sửa lại một vài chỗ nữa là xong. Ngải Tiếu vươn vai, lắc cổ, đứng dậy đi tắm rửa.
Thứ 5 học nguyên ngày, cô không có xếp lịch dạy tiếng Nhật, sau khi chạy bộ xong là chạy lên lớp. Tiết cuối cùng kết thúc, bốn người cùng phòng lết cái thân mệt mỏi đến căn tin tìm sự an ủi, Ngải Tiếu nghĩ cả buổi cũng không biết nên ăn gì, trong đầu đột nhiên nhớ đến tiệm bún lúc trước, liền hỏi mọi người có muốn đến đó ăn không.
Nghe Ngải Tiếu khen quán đó cũng ngon, Hoàng Tiểu Duyệt là người đầu tiên giơ tay tán thành, hai người bạn kia thì cũng gật đầu đồng ý, bốn người đi ra ngoài trường ăn tối. Khi chọn món, Ngải Tiếu lại băn khoăn lựa chọn nên ăn gì ngoài bún cá viên ra, cuối cùng chọn món bún thịt bò.
4 tô bún vào bụng, sự mệt mỏi của cả ngày trời tiêu tan đi không ít, 3 người bạn khen cô giới thiệu quán này ngon quá, Ngải Tiếu liền nói công lao thuộc về học sinh của cô, là cô ấy giới thiệu cho cô.
4 người cười cười nói nói đi về phòng, Ngải Tiếu nghỉ ngơi một lát, kéo rèm bắt đầu sửa lời. Sau khi trau chuốt gọt giũa, cô gửi phần lời qua cho Đoàn Tử, sau đó vào xem bình luận của chương truyện mới up hôm qua.
Không lâu sau, Đoàn Tử trả lời.
-Đoàn Tử: Trú Đại viết quá sức hay luôn! Tôi đi thông báo tiến độ đây.
Ngải Tiếu nhấn vào Group thảo luận, nhìn thấy Đoàn Tử thông báo phần lời xong rồi, đồng thời gửi file qua đó. Hùng Mao, Thanh Ngọc Chiết và Tùng Tử Đường đều tung hoa chúc mừng, chỉ có Nhạn nữ thần là không có lên tiếng.
Cô hồi hộp đợi đánh giá của nữ thần, 3 phút sau, cô đợi được một tin chat riêng.
-Nhạn Lai Thời: Sao chị không phải là người đầu tiên được thấy phần lời nhạc của 'Tướng Sơn' vậy: (
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT