Bún được nấu rất nhanh, cho rau cải vào, rồi chan nước canh lên, tô bún cá viên thơm ngon được đưa lên bàn ăn của hai người. Ngải Tiếu khi ăn những thứ như bún hoặc mì thường ăn rất chậm, nhất định phải gắp bún lên muỗng rồi mới cho vào miệng. Nhạn Đường thì theo tiết tấu của em ấy, tốc độ ăn cũng chậm lại, nhìn thấy em ấy ăn một miếng thì mình mới ăn theo một miếng.
Bún của tiệm này có mùi vị rất ngon, một tô bún to đã bị Ngải Tiếu ăn sạch hết trơn, Nhạn Đường hơi kinh ngạc vì sức ăn của em ấy, nhưng lại không nói gì nhiều.
Đến phút cuối, Ngải Tiếu có chút ngại ngùng, chùi miệng nhỏ tiếng nói: "Chị đừng chê bai, thật ra sức ăn của em không nhỏ, chỉ là ăn không mập thôi."
Nhạn Đường muốn nói "Em ăn bao nhiêu cũng rất đáng yêu", ngừng một hồi mới nuốt câu nói không thích hợp này vào bụng, mà đổi thành, "Không sao."
Cô rất muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ tiết lộ tâm trạng thích em ấy của mình.
Hai người ăn xong, Ngải Tiếu vốn muốn trực tiếp về trường, Nhạn Đường lại hỏi em ấy có muốn cùng nhau đến siêu thị trái cây không.
Ngải Tiếu gật đầu đồng ý, đi theo đằng sau cô ấy đến siêu thị trái cây cách đó không xa. Cô thì không có trái cây gì muốn mua, nhưng khi ghé ngang mấy loại trái cây mình thích thì vẫn để ý vài mắt.
Nhạn Đường nhìn thấy được hết mấy động tác nhỏ của em ấy, quay người qua mua hai hộp cherry, cho vào hai túi ni lông khác nhau, khi ra cửa thì đưa cho em ấy một túi.
Cô đưa quá đột ngột, Ngải Tiếu lập tức từ chối. Nhạn Đường liền nắm lấy tay Ngải Tiếu, trực tiếp nhét cái túi và tay em ấy.
"Tối qua chị có hỏi bạn rồi, phát hiện thấy mình trả tiền học phí cho em rẻ hơn giá thị trường, coi như đây là chút bồi thường, nhận lấy đi." Nhạn Đường nói xong thì đi xuống bậc cầu thang, Ngải Tiếu liền đi theo: "Em vốn không quan tâm là bao nhiêu tiền, chị không cần như vậy."
Nhạn Đường dừng lại, người đằng sau cũng thắng lại, suýt chút nữa là đụng vào lưng cô.
Cô quay đầu qua cười: "Lúc nãy lên lớp nhập tâm quá, không cho em ăn được đồ ăn vặt mà Dịch Nhàn đã chuẩn bị, cái này coi như là đền bù đi."
Ngải Tiếu: "......." không phải là do cô ấy dọn hết đồ ăn vặt nên mình mới không ăn được hả? Tại sao giờ lại biến thành cái lý do lên lớp quá nhập tâm vậy?
Đối phương cũng đã nói đến mức này rồi, cô chỉ còn cách tiếp nhận cái hộp cherry với cái lý do kỳ cục này.
Cũng giống như lần trước, Nhạn Đường đưa Ngải Tiếu tới cổng trường, đợi bóng dáng em ấy biến mất, mới quay người rời khỏi.
Ngải Tiếu đi vào trường có thói quen đeo tai nghe, nghe lại hết tất cả bài hát của Nhạn nữ thần. Đi được một nửa, cô phát hiện ra, do có sự tồn tại của Yến Đàm, mà giọng nói của Nhạn nữ thần dường như không còn xa vời nữa.
Cô cúi đầu bước đi, trong lòng bất đầu khinh thường cái cách nghĩ của mình, Nhạn nữ thần là độc nhất vô nhị đó, cho dù có người có giọng nói tương tự xuất hiện, cũng không thể nào thay thế được.
Điều quan trọng là, cô không chỉ thích giọng nói không thôi, mà còn thích cả con người cô ấy.
Ngải Tiếu lại giở điện thoại ra xem, Nhạn nữ thần không có trả lời cô, mà Group tác giả 7 người lại đổi tên group.
[Trung tâm phát triển phôi thai]
Ngải Tiếu: "......" cái quái gì thế......
Cô nhấn vào đó, nhìn thấy tên của mọi người cũng thay đổi không ít.
-Phôi thai mèo: A...... tớ đã trở thành một con mèo phế.
-Mike Đồng: Cậu rõ ràng là một cái phôi thai phế.
-Trú Trú: Tại sao lại đổi tên phôi thai rồi??
-Phôi thai mèo: Do không gian phát triển của phôi thai là lớn nhất!
-Phôi thai mèo: Ơ không đúng, Trú Trú không ngờ lại xuất hiện rồi.
-Trú Trú: Thế giới 3D dạo này hơi bận, không có thời gian trò chuyện với mọi người, hix hix hix QAQ
-Khấu Đan: Cho nên cậu với Nhạn nữ thần tiến triển tới đâu rồi (Bỗng dưng thấy tám!)
-Trú Trú: Vẫn vậy à, nhưng tớ biết cô ấy ở chung một thành phố với tớ rồi o(*≧▽≦)ツ
-Khấu Đan: Trùng hợp vậy à! Hai người tiến triển nhanh quá, khi nào gặp mặt đây?
-Trú Trú: Xa vời quá (Nằm......)
-Mike Đồng: QwQ hai người cùng thành phố thì còn có hy vọng, cậu coi CP của tớ nè, cách xa————như vậy!
-Mike Lực: Không phải chỉ cần một tấm vé máy bay là giải quyết được hả?
-Mike Đồng: Ủa, cậu muốn đến tìm tớ hả ww
-Mike Lực: Đợi cậu không nhát gan rồi nói.
-Mike Đồng:...... =. =
Ngải Tiếu thở dài, bây giờ giao thông thuận tiện như vậy, chỉ cần hai người muốn gặp nhau, cho dù là đi xuyên suốt cả đất nước thì chuyện gặp mặt cũng chỉ cần một tấm vé máy bay thôi. Nhưng nếu có một bên nhát gan, cho dù là cùng một thành phố thì cũng chả có cơ hội để gặp mặt.
Hoặc cũng có một tình trạng khác, chuyện gặp mặt đều phải do hai người tình nguyện thì mới đạt được mục tiêu, nếu có một bên không muốn gặp mặt thì cũng chả có ích gì.
Ngải Tiếu trò chuyện trong group tác giả, cố gắng làm mình né tránh những vấn đề không vui.
-Mike Đồng: Nói thật, mèo, cậu hiện giờ đang trong trạng thái phôi thai, làm sao mà xoạc không khí với Đản Đản (Khấu Đan) được?
-Bánh bao: Run cầm cập, Đản Đản ngay đến phôi thai cũng không bỏ qua nữa......
-Trú Trú: Run cầm cập, Đản Đản ngay đến phôi thai cũng không bỏ qua nữa......
-Khấu Đan:......Nếu mọi người đã nói vậy, mèo, trước khi cậu trưởng thành thì tụi mình sẽ không xoạc nữa (Nhẫn tâm)
-Phôi thai mèo: Ồ Noooo!! QAQ Tớ sẽ mau chóng dậy thì mà!! Đợi tớ!!
-Khấu Đan: (Lau nước mắt) được thôi, tớ đợi cậu, tớ vẫn sẽ đợi cậu.
-Lông thỏ ăn dưa: Ọe——!
-Trú Trú: Hahaha, đúng rồi, tên group là vụ gì vậy?
-Khấu Đan: Mèo nói là vì để cho chúng ta có không gian trưởng thành (Cười)
-Trú Trú: Hahahaha!
Ngải Tiếu nhịn không nổi cười phá lên, vừa chơi điện thoại vừa về phòng. Vào phòng, cô đặt hộp cherry lên bàn, cúi đầu tiếp tục trò chuyện.
Hoàng Tiểu Duyệt từ ngoài đi vào, thấy cô ấy đang đeo balo ngồi trên ghế chơi điện thoại, đi qua đó nắm lấy cái balo nhỏ của cô: "Cậu về phòng rồi còn đeo balo chi nữa......"
Ngải Tiếu giờ mới phản ứng ra, ngượng ngùng tháo balo xuống treo lên móc.
Chuyện cô dạy người khác học tiếng Nhật Hoàng Tiểu Duyệt cũng có nghe nói qua, biết cô ấy mới kết thúc buổi dạy đầu tiên, liền hiếu kỳ hỏi chuyện dạy học. Ngải Tiếu đặt điện thoại xuống trò chuyện với cô ấy, Hoàng Tiểu Duyệt nghe rất có hứng thú, cuối cùng còn xé một bịch khoai tây chiên ra vừa tám vừa ăn.
Hai người trò chuyện một hồi, Ngải Tiếu tháo hộp cherry ra, đem đi rửa rồi về tám tiếp.
Trái cherry to tròn đưa vào miệng cắn lập tức tuôn ra nước thơm ngọt, Hoàng Tiểu Duyệt hỏi cái này mua ở đâu, sau khi nghe nói là học sinh tặng thì kinh ngạc hỏi: "Cô ấy tại sao lại tốt với cậu như vậy? Nếu cảm thấy trả tiền học phí ít thì tăng lên là được chứ gì, sao lại tặng cái này."
Ngải Tiếu thở dài: "Tớ cũng không biết nữa, nhưng sau khi tiếp xúc hai ngày, tớ có cảm nhận được cô ấy là người dịu dàng chu đáo, rất tốt với người khác."
"Cái này làm gì là 'rất tốt', rõ ràng là nuông chiều, nếu cô ấy là nam thì tớ còn nghi ngờ là cô ấy muốn theo đuổi cậu nữa đó, động cơ không trong sáng, cậu phải cẩn thận đề phòng đó." Hoàng Tiểu Duyệt không yên tâm người này, rồi lại lấy cherry ăn.
Ngải Tiếu cạn lời: "Cậu ăn đồ của người ta mà còn nghi ngờ người ta hả."
"Tớ không phải muốn tốt cho cậu hả?" Hoàng Tiểu Duyệt nhả hột ra, rồi lại ăn miếng khoai tây chiên, "Ăn chung với nhau như vậy, tớ hình như ăn ra được khoai tây chiên mùi vị cherry......."
Ngải Tiếu cũng học cô ấy ăn thử, mùi vị cũng không tệ, hai người trò chuyện một hồi, Ngải Tiếu phải đi viết văn rồi, Hoàng Tiểu Duyệt cũng phải ra ngoài tự học, do đó vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện, ai làm việc nấy.
Học kỳ này Hoàng Tiểu Duyệt đã nỗ lực rất nhiều...... Ngải Tiếu nhìn cô ấy rời khỏi, cô lại ý thức được chuyện mình sắp bước vào năm 4 rồi.
Chỉ còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp, ai muốn học cao lên thì bắt đầu ôn tập thi cử, ai muốn đi làm thì bắt đầu tìm chỗ thực tập, cố gắng làm đẹp lý lịch của mình trong khoảng thời gian này. Ngải Tiếu không biết mình muốn làm gì, học cao học hoặc đi làm, đối với cô mà nói thì chả khác biệt gì.
Tuy không có kế hoạch cụ thể, nhưng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện, thì chắc cô sẽ vẫn chọn ra nước ngoài du học.
Nếu là như vậy, đến lúc đó thì khoảng cách giữa cô với Nhạn nữ thần ngày càng xa hơn nữa rồi.
Ngải Tiếu mím môi, không muốn suy nghĩ sâu thêm về vấn đề này, mở máy tính ra lặng lẽ viết truyện.
Bộ truyện này viết thêm một tháng nữa là có thể kết thúc rồi, cô còn nhớ mình đã từng hứa với nữ thần là vào ngày phát hành nhạc cốt truyện 'Tướng Sơn' là sẽ kết thúc bộ này, cho nên bây giờ cô phải viết thêm vài chương bản nháp lưu lại trước. Viết xong hai chương, Ngải Tiếu nghỉ ngơi xíu, rồi sửa lại mail viết cho giáo sư Ikeuchi.
Trước khi ngủ, Nhạn nữ thần gửi tin nhắn qua cho cô, nói là hôm nay rất bận, không thể cùng cô chia sẻ niềm vui này, sau đó xin lỗi rồi nói câu chúc ngủ ngon. Ngải Tiếu cũng không biết sao mình lại thấy tủi thân nữa, nằm trên giường trả lời——"Chị đang bận gì vậy?"
Cô biết là mình không có lập trường hỏi câu này, nhưng vẫn hỏi ra rồi.
-Nhạn Lai Thời: Công việc hơi bận, buổi chiều có việc phải ra ngoài, buổi tối lại phải đến studio thu âm.
-Trú Trú: Chị sắp ra bài hát mới hả?!
-Nhạn Lai Thời: Chỉ là hát thử thôi, hiệu quả không được tốt lắm, vẫn còn phải luyện tập thêm.
-Trú Trú: Là bài hát gì?
-Nhạn Lai Thời: Em muốn biết thiệt hả?
Ngải Tiếu tự nhiên bị hỏi vậy, cẩn thận trả lời: Nếu biết thì sẽ có hậu quả gì hả >口<......
Nhạn Đường cười phá lên, gửi tên bài hát qua.
-Nhạn Lai Thời: 《Bài hát viết cho người con gái đầu tiên tôi thích》
Cô còn cố thêm dấu ngoặc nữa, sợ gửi trực tiếp qua đó thì lại sợ làm cô bé hoang mang.
Nhưng cô không biết là, cho thêm dấu ngoặc thì vẫn làm cho Ngải Tiếu hoang mang.
Nữ thần tại sao lại hát 'người con gái tôi thích'?! Điều này nói lên giới tính thật của nữ thần phải không?! Hay là, nữ thần chỉ cảm thấy bài này nghe hay thôi?
Ngải Tiếu tự nhiên thấy lo âu, sửa sửa xóa xóa cả buổi mới trả lời.
-Trú Trú: Tên bài hát này đặc biệt thật, chị còn theo dõi tác giả bách hợp nữa, không sợ fans hiểu lầm hả?
-Nhạn Lai Thời: Vậy cứ để bọn họ hiểu lầm đi ^-^
Ngải Tiếu:......
-Nhạn Lai Thời: Nói thật, chị dự định sửa nó thành vừa đàn guitar vừa hát, gửi qua hình thức video, em cảm thấy thế nào?
Tim của Ngải Tiếu như đánh rơi một nhịp, nữ thần vẫn luôn bảo vệ thông tin cá nhân của mình, giờ lại phải công khai lộ mặt trên mạng hả?
-Trú Trú: Có lộ mặt không?
-Nhạn Lai Thời: Em hy vọng chị lộ mặt?
Ngải Tiếu nắm chặt lấy chăn, hơi thở hơi nhanh.
-Trú Trú: Thân là fan lâu năm thì tất nhiên là rất muốn xem..... nhưng, em nhớ chị đã từng nói qua, chị không thích thế giới 2D với 3D có liên hệ gì với nhau.....
-Nhạn Lai Thời: Chị biết, vậy chị suy nghĩ lại~
Nghe ngữ khí của cô ấy, chắc là sẽ không lộ mặt đâu, Ngải Tiếu thở dài, nhưng cũng thấy buồn. Cô rõ ràng rất muốn nhìn thấy Nhạn nữ thần, nhưng đồng thời, cô cũng không hy vọng người khác nhìn thấy được con người thật của nữ thần.
Mình từ khi nào mà lại trở nên ích kỷ như vậy? Là bắt đầu từ hôm say rượu, hay là hôm Đoàn Tử gửi file nhạc cho cô, hay là sớm hơn đó nữa?
Ngải Tiếu không biết đáp án cho câu hỏi này, cô chỉ biết........
Haiz, mình chắc là ngày càng thích người này rồi.
*Đây là bài "Bài hát viết cho người con gái đầu tiên tôi thích"
https://www.youtube.com/watch?v=vOzir1Tu470
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT