Dịch Nhàn đang ngưỡng đầu uống nước thì nghe thấy đồng đội kêu cô, cô nhanh chóng trả lời câu "Đến lúc đó chị đừng có khóc rồi nói hối hận đó", sau đó nhét điện thoại vào túi, chạy đi đánh bóng tiếp.
Còn Ngải Tiếu thì đã đến phòng học rồi, tuy rất muốn nghe tiếp nhạc của nữ thần nhưng tiết học này rất quan trọng, cô 'cắn răng' tháo tai nghe xuống, tập trung tinh thần nghe giảng. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hết tiết, cô gắn dây tai nghe vào, tính chuồn thì nghe một bạn học hỏi cô có muốn đến căn tin chung không.
"Không đi đâu, tớ còn có chuyện." cô đội nón lên, cúi đầu chạy ra khỏi phòng học. Vừa nghe nhạc vừa trở về phòng mình, cô mở máy tính ra chuẩn bị đánh chữ.
Có Buff bài hát mới của nữ thần, Ngải Tiếu quyết định hôm nay sẽ up tới một vạn chữ!
Kéo rèm lại, cô bắt đầu viết chương mới cho ngày hôm nay. Chắc có lẽ Buff của nữ thần rất có tác dụng, cô hầu như không bị kẹt lại chỗ nào, viết rất trôi chảy suôn sẻ.
Viết xong một vạn chữ, cô nhìn thời gian thì phát hiện đã gần 8h tối rồi.
Bạn cùng phòng biết cô viết tiểu thuyết, nhìn thấy cô kéo rèm thông thường sẽ không quấy rầy. đến khi cô chui ra khỏi rèm thì Hoàng Tiểu Duyệt mới nói: "Bọn tớ đang thảo luận xem cậu đã ăn cơm tối chưa."
"Chưa ăn......" Ngải Tiếu cúi đầu xuống nhìn bụng mình, giờ mới thấy đói.
"Mau kêu tớ một tiếng chị đi." Tiểu Duyệt lấy một hộp cơm ra, "Tớ biết cậu thế nào cũng quên ăn cơm mà, mua cho cậu một phần cơm đùi gà nè, đến chỗ dì quản lý hâm lò viba xíu là ăn được rồi."
Ngải Tiếu rất muốn xông qua đó giành hộp cơm, nhưng mà toàn thân mình không có khí thế gì hết, chỉ còn cách chạy qua đó kêu tiếng 'Chị Duyệt" thôi.
Mái tóc ngắn bồng bềnh cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt thuần khiết cứ nhìn chằm chằm vào hộp cơm, nhìn tới Hoàng Tiểu Duyệt cũng mềm lòng theo.
"Ây da, ngoan quá." Cô mau nhét hộp cơm cho cô ấy, còn nhân cơ hội xoa đầu nữa, cảm giác mềm mại ấm áp này rất giống như đang vuốt ve một con mèo. Ngải Tiếu cầm hộp cơm cẫn còn hơi nóng hỏi: "Nếu tớ không đói, cậu sao giải quyết hộp cơm này?"
Hoàng Tiểu Duyệt ngày nào cũng than phải giảm cân nói: "Tất nhiên là để ăn khuya rồi."
......
Uhm, cơm gà đêm khuya hẳn là giảm cân, cho cô ấy 108 cái like.
Ngải Tiếu ôm hộp cơm gà đi hâm nóng lại, bà dì quản lý ký túc xá thấy cô đến thì rất nhiệt tình trò chuyện với cô: "Tối nay lại quên ăn cơm à?"
"Dạ..... bận quá nên quên ạ." Cô cho hộp vào lò, set thời gian là 2 phút, bà dì lại bắt đầu N lần 'giáo dục' cô: "Cô bé như thế là không được đâu, đang trong tuổi trưởng thành phát triển mà, sao lại không ăn cơm đàng hoàng được chứ?"
Ngải Tiếu cười có chút gượng gạo: "Dì à, con 20 tuổi rồi."
"Con gái của hàng xóm nhà dì 24 tuổi mà vẫn cao lên đó thôi, dì nói con nghe......"
Bà dì quản lý cứ lại nhải hết 2 phút, Ngải Tiếu lấy cơm hộp ra, nói tiếng cám ơn rồi chuồn mất.
Về phòng cô than thở với bạn cùng phòng, Hoàng Tiểu Duyệt an ủi: "Ai kêu cậu dễ thương quá chi, làm người ta nhìn thôi là muốn quan tâm à. Mỗi lần tớ đi hâm cơm là bà dì đó chỉ kéo rèm ra và nói với tớ một câu: Đừng có hâm quá 3 phút."
Ngải Tiếu luôn cứ được người ta quan tâm chăm sóc, gãi gãi đầu rồi ngồi xuống ăn cơm. Khi ăn cơm thì trò chuyện với đám bạn trong group, ăn xong thì cô mở tài liệu ra bắt đầu học bài.
10h, Hoàng Tiểu Duyệt vẫn còn đang phấn đấu vì sự nghiệp thi lại, hai bạn cùng phòng còn lại thì đang coi phim truyền hình, Ngải Tiếu thì đóng sách lại chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn thấy cô ấy lên giường ngủ, bạn Tiểu Duyệt cực kỳ ngưỡng mộ đố kỵ, quay đầu lại tiếp tục học bài.
Ngải Tiếu nằm trong chăn, nghiêng người qua thở dài một tiếng.
Ai nói ngủ sớm dậy sớm thì sẽ cao lên hả? Cô kiên trì thực hiện nhiều năm nay rồi sao không thấy có hiệu quả gì hết.....
Trước khi nhắm mắt lại, cô chịu không nổi lại đi nhớ tới bài hát mới của nữ thần, qua một hồi là mỉm cười ngủ mất tiêu.
Còn Nhạn nữ thần của cô thì 10h giờ khuya mới kết thúc xong công việc của một ngày, mệt mỏi rời khỏi văn phòng làm việc.
Thân hình mảnh khảnh của cô dần dần hòa vào bóng đêm, đi được một hồi thì cô đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo? Dịch Nhàn?"
Dịch Nhàn thì đang chơi game, Nhạn Đường nghe thấy tiếng bàn phím cứ kêu lách tách lách tách, đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Chơi xong một ván, Dịch Nhàn đẩy bàn phím ra, cầm điện thoại nói: "Lúc nãy đang chơi khúc quan trọng nên không nói chuyện với chị được, sao rồi, chị tan ca rồi hả?"
"Uhm." Nhạn Đường lại tiếp tục bước đi, ngẩng đầu lên ngắm các vì sao trên trời, "Dạo này bận quá, cũng không có thời gian tìm em, chú với dì mà biết chắc sẽ mắng chị đó."
"Ây da, chị đừng có nghe bọn họ, em làm gì cần chị chăm sóc chứ, em sống rất thảnh thơi nữa là." Dịch Nhàn cầm lấy thức uống trên bàn rồi uống một ngụm, hỏi: "Cho nên 10h đêm chị muốn gọi em ra để tiến hành công tác quan tâm em à?"
Nhạn Đường cười một tiếng, giọng cười tê tái cõi lòng, cũng may đầu dây bên kia là người đã quen với cô mười mấy năm rồi nên từ sớm đã miễn dịch.
"Gì vậy, có chuyện thì nói, đừng có chơi chiêu này." Dịch Nhàn vừa nói vừa xoa xoa cánh tay.
Nhạn Đường cười: "Thì muốn tìm em đi ăn khuya, chị cũng chẳng tìm được ai ngoài em hết."
Dịch Nhàn hứ một tiếng, "Chị mà muốn thì tìm 10 người cũng chả thành vấn đề. Em nói, chị mau đi tìm bạn gái đi, đừng có tối ngày quấy rối em hoài. Nếu không phải chị cứ tìm em đi ăn khuya hoài, thì em cũng đâu đến nỗi ngày nào cũng đánh bóng rổ nhưng lại ốm không nổi?"
"Chị mời, đến cái tiệm tôm hùm đất ở trước khu nhà em đó."
Dịch Nhàn liền nói: "Năm phút, em mặc áo khoác rồi xuống đó."
Khi lên đại học thì cô không muốn do chơi game mà quấy rầy đến mấy bạn cùng phòng khác, nên thuê một căn hộ gần trường, cho nên không có giờ giới nghiêm gì cả. Ỷ lại vào điểm này nên hàng xóm từ nhỏ đến lớn của cô – đồng chí Nhạn Đường cực kỳ vô sỉ dùng thức ăn khuya để dụ dỗ cô, tuy mỗi lần ăn xong đều cảm thấy rất tội lỗi, nhưng khi ăn thì cô lại cảm thấy mình như đang ở thiên đàng vậy.
Trong mắt ba mẹ cô thì Nhạn Đường thuộc loại con nhà người ta điển hình. Từ nhỏ học giỏi thì không nói, lên đại học hát cover còn thu hút được không ít fans nữa, tốt nghiệp đại học thì gia nhập vào phòng thu âm, đồng thời cũng chuẩn bị cho việc chuyên tu âm nhạc ở nước ngoài. Cho nên khi thi tốt nghiệp cấp 3 thì ở nhà lại kêu cô đăng ký trường đại học ở thành phố Nhạn Đường đang sống, cuối cùng cũng như ý nguyện cuả bọn họ, rồi dặn dò Nhạn Đường nhớ chăm sóc dùm đứa con gái đầu óc đơn giản tứ chi phát triển của bọn họ.
Dịch Nhàn nghĩ tới là thấy tức à, cô thích vận động mà, cái mà goi gọi là đầu óc đơn giản tứ chi phát triển hả!
Năm phút sau, cô đến tiệm tôm hùm đất, bên trong có không ít người, nhưng cô vừa vào là nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Không phải do cô quen thân với Nhạn Đường, mà là người này đi đâu cũng có một sức hấp dẫn không cưỡng nổi, hèn chi Trú Đại yêu quý của mình cũng thích tác phẩm của người này. Âm nhạc luôn có thể phản ánh đúng nội tâm của một con người, tuy cô thường không phân biệt lớn nhỏ với cô chị hàng xóm lớn hơn 3 tuổi này, nhưng đối với âm nhạc và nhân phẩm của người ngày thì cô khâm phục tới sát đất.
Dịch Nhàn đi đến ngồi đối diện cô, Nhạn Đường hỏi cô ấy muốn ăn vị gì.
"13 vị đi, cổ họng chị quan trọng, đừng ăn cay."
Nhạn Đường kêu phục vụ tới gọi 3 cân tôm hùm đất 13 vị với hai phần ăn vặt, Dịch Nhàn đợi khi cô kêu món xong thì mới tránh móc là kêu nhiều quá, Nhạn Đường mới nói: "Em mai sáng có thể đi chạy bộ để giảm bớt cảm giác tội lỗi."
"Được thôi." Dịch Nhàn bĩu môi, đột nhiên nhớ đến Trú Đại của mình, liền nói: "Em thấy nữ thần của em cũng thừa nhận thích chị rồi, lần này chị có tiếp nhận 'Amway' em bán không? Văn của Khổ Trú Đại Đại quả thật là hay hay hay lắm! Hơn nữa cô ấy toàn viết truyện bách hợp, cũng phù h giới tính của chị, lại thích chị, chị không cảm thấy đây là duyên trời ban hả!"
Nhạn Đường sửa lại: "không phải thích chị, mà là thích bài hát của chị."
"Cũng vậy thôi à, chị hiểu ý người ta là được." Phục vụ đem nước uống ra, Dịch Nhàn cắn ống hút rồi 'Bán Amway' tiếp: "Hơn nữa Trú Đại hát cũng hay lắm, hợp với chị ghê."
Nói xong thì nhả ống hút ra, lấy điện thoại ra tìm cái đoạn thu âm quý giá của Trú Đại: "Chị nghe xem!"
Cô lúc trước cũng 'bán Amway' Khổ Trú cho Nhạn Đường, nhưng đối phương vẫn cứ không có hứng thú. Không biết sao lần này Nhạn Đường lại nhận lấy điện thoại của cô, gắn tai nghe vào nghe.
Trong tiệm có mở âm nhạc, tiếng người lại rất ồn ào, Nhạn Đường mở âm lượng tới hết cỡ, nghe thấy trong đấy là âm thanh chưa qua bất kỳ xử lý nào.
Qua một hồi sau, cô trả điện thoại cho Dịch Nhàn, gật đầu nói: "Giọng hát cũng hay, rất biết cách chọn nhạc phù hợp với giọng hát, nhưng đây chắc có lẽ không phải là giọng nói thường ngày."
Vậy..... thôi đó hả?
Dịch Nhàn thất bại cất điện thoại, quyết định lát nữa ăn tôm hùm đất nhanh chút, cho chị ta tức chết luôn!
Sự thật là cô làm như vậy thiệt, khi ra khỏi tiệm thì cô thấy thắt lưng mình chật đi không ít. Nhạn Đường đưa cô về khu nhà, một mình đi về nhà, vào nhà thì nằm dài lên giường.
Cô không phải là không thích truyện bách hợp, chỉ là sau khi đọc xong thì thấy cô đơn hơn nữa.
Nữ chính trong tiểu thuyết sao tìm được bạn gái nhỉ? Nhạn Đường rũ bỏ ánh hào quang trên mạng, thì cô chỉ là một F.A đã 22 năm.
Mùa xuân tới rồi, còn mùa xuân của cô thì khi nào mới tới? Nhạn Đường mở Weibo ra, cuối cùng cũng chịu nhìn bình luận của Weibo mình rồi.
Bình luận đa số là tỏ tình và khen ngợi, lâu lâu cũng có người tạt gáo nước lạnh, nhưng cô cũng có quan tâm cho lắm, dù sao thì hát cover chỉ là sở thích của cô thôi, không phải là nghề chính. Khi tính out ra thì cô thấy có mấy tin đều có tag người tên là "Nhạn Nữ Thần Hôm Nay Ra Bài Hát Mới Chưa".
Người này cô có ấn tượng, mỗi lần mình ra bài hát mới là người đó xuất hiện liền. Nhạn Đường tiện tay nhấn vào xem Weibo của cô ta, thì nhìn thấy có một bức hình mấy nụ hoa.
"Hoa đào sắp nở rồi, mùa xuân sắp đến rồi đó ~ &( ̄︶ ̄)&"
Nhạn Đường nghĩ, cho dù là mùa xuân thì hoa đào cũng chưa chắc gì sẽ nở. Nhưng mà nụ hoa này hình như hơi quen mắt, cô nhìn thêm vài cái nữa rồi đóng giao diện lại.
Thở một hơi dài, cô mở app của trang Tấn Giang ra, search hai chữ "Khổ Trú", rồi nhấn đại một một bộ đã kết thúc vào hai năm trước.
Xem một hơi đến 2h sáng, Nhạn Đường xem xong chương cuối của bộ tiểu thuyết cổ đại này, thở một hơi dài, trong lòng có một sự sảng khoái không thể diễn tả được. Do dự một hồi, cô vào Weibo, theo dõi "Tấn Giang Khổ Trú".
Nhìn thấy chỉ là theo dõi một chiều thì cô có chút ngẩn người.
Còn tưởng là tác giả này cũng theo dõi mình nữa chứ, xem ra là mình nghĩ nhiều quá rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT