Ngải Tiếu thất thần ngồi trên bàn, cây viết trên tay lại quẹt một đường, để lại một vết hằn sâu trên tờ giấy trắng.
Thì ra, cô với nữ thần gần nhau như vậy à, gần đến nỗi có lẽ chỉ cần một chuyến xe bus là bọn họ có thể gặp nhau. Hoặc có lẽ, cô với nữ thần đã từng đi chung một con đường, dạo chung một trung tâm, ngắm chung một phong cảnh rồi........
Ngải Tiếu không dám nghĩ tiếp nữa, cô sợ mình sẽ không chịu đựng nổi sẽ đi hỏi nữ thần đang sống ở đâu, lại sợ làm vậy sẽ làm cho đối phương phản cảm. Hơn nữa, cho dù biết nữ thần đang ở đâu, cô cũng không có dũng khí đi tìm cô ấy, không phải hả?
Cô gái nhát gan này co chân lên cuộn tròn người lại, rúc người trên ghế tự khinh thường mình. Nhưng cho dù cô biết mình nhát gan đến như thế, cũng không thể nào tránh khỏi ảo tưởng chuyện mình ở chung với nữ thần.
Nếu như chung một thành phố, chắc sẽ trò chuyện đến một vài nơi trong thành phố S, như vậy cô sẽ đoán ra được nơi nữ thần đang làm việc? Nếu không dám gặp cô ấy, thì đi ngang văn phòng làm việc của cô ấy thôi cũng được vậy, cuối tuần văn phòng chỉ có mình cô ấy, chỉ cần mình đứng trước cửa chờ thì chắc cũng sẽ len lén nhìn được cô ấy...... còn nữa còn nữa, nói không chừng gần văn phòng của nữ thần còn có quán ăn, vậy thì có thể lén lén ngồi bàn bên cạnh, tiếp xúc với nữ thần ở cự ly gần?
AAAAAA......
Ngải Tiếu càng nghĩ càng thấy phấn khích, rõ ràng tự nói với mình không được nghĩ tiếp nữa nhưng không kiềm chế được.
Rõ ràng cô rất không thích thế giới 2D với 3D dung hợp lại với nhau, rõ ràng không thích bạn trên mạng tìm hiểu cuộc sống hiện thực của mình, nhưng trong thời khắc này, cô hoàn toàn quên mất cái gì gọi là "Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác", trong đầu toàn là những ảo tưởng gặp nhau với nữ thần.
Chỗ tiếp xúc giữa điện thoại với lòng bàn tay đã trở nên ẩm ướt, là mồ hôi của cô. Ngải Tiếu dường như ý thức được mình đang làm gì, nhìn chằm chằm vào cái tin chat cuối cùng của nữ thần, trong đầu trở nên trống rỗng, thấy màn hình điện thoại tối thui, đã vào trạng thái tiết kiệm điện.
Cô rốt cuộc đang làm gì vậy......
Ngải Tiếu dùng khăn tay lau tay, căng thẳng mở khóa điện thoại, hít thở sâu vài cái, rồi gửi tin chat.
-Trú Trú: Trùng hợp vậy à, 0w0!
Cô tự dối lòng gửi tin chat này, đặt điện thoại xuống, vùi đầu vào giữa cánh tay và đầu gối.
Hiện giờ cô rất muốn search các studio âm nhạc trong thành phố S, rất muốn đi ngang qua các văn phòng này một lần, nhưng làm vậy thì hơi quá đáng, hoàn toàn không có tôn trọng Nhạn Đường. Nữ thần đã nói ra công việc và thành phố của cô ấy, thật ra là đang biểu thị rất tin tưởng mình, nếu mình phụ lòng tin đó, chắc không còn mặt mũi nào làm bạn với cô ấy nữa?
Ngải Tiếu vừa hiếu kỳ lại vừa buồn nản, vùi đầu vào không gian nhỏ hẹp đó không động đậy, trong lúc đó, Nhạn Đường cũng cảm thấy không dễ chịu.
Nói sao nhỉ, cô thân là một ca sĩ trên mạng cũng có chút tiếng tăm, chắc chắn cũng muốn bảo vệ riêng tư của mình, cô cũng có thể hiểu được sao Khổ Trú trước giờ vẫn cứ rất khiêm tốn. Nhưng hiện tại chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm khống chế rồi, đừng nhắc đến riêng tư gì nữa, cô giờ chỉ muốn nói cho Khổ Trú biết mình đang làm việc ở studio nào, sau đó ám thị em ấy, rồi sẽ có một cuộc gặp mặt bất ngờ.
Có thể sống chung thành phố với Khổ Trú là điều ngoài dự đoán của cô, lúc trước thời tiết giống nhau cũng đã từng làm cho cô nghi ngờ hai người không biết có sống chung trong một khu vực không, chỉ là sự thật hiện giờ lại làm cho người ta vui mừng hơn nữa. Cô thậm chí còn nghĩ...... đợi quen thân hơn chút nữa, mình có thể hẹn Khổ Trú ra gặp mặt không?
Nhưng phản ứng quá ư bình thản của Khổ Trú làm cho cô tạm thời gác bỏ cái suy nghĩ này, chuyện này gấp không được, đối phương bây giờ hình như rất tin tưởng mình, cứ tiến hành theo tuần tự thì việc gặp mặt mới có hy vọng.
Nhạn Đường không phát hiện thấy mình đang tính kế Khổ Trú, sau khi có xong chủ ý thì tâm trạng sảng khoái hơn rất nhiều, cong khóe miệng lên rồi từ từ đánh chữ trả lời.......
-Nhạn Lai Thời: Đúng vậy, nói không chừng chúng ta đã từng gặp nhau trên đường nữa đó~
Chui ra khỏi cánh tay của mình, mặt Ngải Tiếu còn nóng hơn lúc nãy nữa. Không ngờ nữ thần lại có cách nghĩ giống như cô, tuy câu nói của cô ấy giống như là nói đùa hơn.
Tuy chỉ là câu nói đùa nhưng cũng đủ để cô mơ mộng rồi. Ngải Tiếu liền rút lại cái tư duy đang bay bổng này của mình, tập trung tinh thần trả lời.
-Trú Trú: Dạ, còn có khả năng là ăn chung một chỗ nữa đó.
-Nhạn Lai Thời: Haha, nhưng mà thành phố S lớn như vậy, khả năng gặp được nhau cũng rất nhỏ, không biết chúng ta có cái duyên đó không.
-Trú Trú: Hy vọng là có &///& đúng rồi, trễ vậy rồi, chị ăn cơm chưa?
-Nhạn Lai Thời: Chị vẫn còn đang trên đường về nhà, tính kêu cơm giao tới nhà.
-Trú Trú: Cực khổ rồi, 'xoa đầu'.
Hai người chị một câu em một câu trò chuyện, Nhạn Đường đi đến một ngã tư, khi ngẩng đầu lên đợi đèn xanh cho người đi bộ thì thở dài một cái.
Nếu đi thêm vài trăm mét nữa là đến trường đại học của Dịch Nhàn rồi, không biết Khổ Trú học trường đại học nào ta? Thành phố S có khoảng gần 10 trường đại học, lúc trước nghe Dịch Nhàn nói Khổ Trú hình như đang học một trường đại học cũng không tồi, như vậy lọc ra thì còn khoảng 5 trường, đồng thời ở 5 khu vực khác nhau trong thành phố.
Nếu nói vậy, tỷ lệ cô với Khổ Trú cũng chung khu vực chỉ có 20% thôi, cho dù cô có lảng vảng ở đại học S nơi mà Dịch Nhàn đang học, thì cũng không có khả năng gặp được em ấy ở trong ngôi trường có gần mấy chục ngàn người này.
Điều quan trọng hơn là, Khổ Trú bình thường hiếm khi ra ngoài, không phải viết văn thì là học tập, cơ hội có thể gặp nhau trong trường gần như bằng 0.
Nhạn Đường nhìn cái con số đang nhảy không ngừng trên đèn xanh đèn đỏ, có chút cạn lời với cái 'xác suất thống kê' của mình.
Qua đường bên kia, cô lấy điện thoại ra tiếp tục trò chuyện với Khổ Trú, đang nói chuyện thì đột nhiên nhận điện thoại của má cô. Ngẩn người một hồi, cô nhấn nút nghe máy, đặt điện thoại lên tai kêu tiếng 'Má'.
"A, con chắc tan làm rồi hả." Má Nhạn nghe thấy tiếng xe hơi trên đường, hỏi cô: "Đường Đường à, chuyện này, tuần sau con có rảnh không?"
"Sao vậy?"
Má Nhạn đang ngồi cạnh má của Dịch Nhàn, bà cười: "Má của Nhàn Nhàn đến tìm má, nói tuần sau Nhàn Nhàn phải đi nghe buổi diễn thuyết của giáo sư Nhật Bản gì đó, có liên quan đến chuyện du học. Hai má không yên tâm Nhàn Nhàn cho lắm, sợ người ta nói gì con bé cũng khờ khạo tin theo, hai má cũng không thể nào đến trường nghe với nó được. Con đến trường nghe với nó được không?"
Nhạn Đường cười phá lên: "Là giáo sư của đại học gì ạ?"
"Nhàn Nhàn nghe bạn nói là đại học M bên Nhật, trường này má có tìm hiểu rồi, cũng rất tốt, nhưng hai má sợ nó nghe không hiểu nên muốn tìm con xem giúp."
"Buổi diễn thuyết trong trường đại học chắc không có gạt người đâu, hơn nữa Nhàn Nhàn cũng lớn vậy rồi, chắc cũng có phán đoán của mình, một người đã đi làm như con đi với em ấy thì kỳ lắm......" cô chưa nói xong thì Má Nhàn lập tức cằn nhằn: "Ây da, con nói con coi, từ nhỏ tới lớn có rất nhiều chủ ý, Nhàn Nhàn lần nào làm gì cũng theo con hết. Con bé học đại học S cũng không phải là do gần chỗ con đó hả? Bây giờ ở thành phố S chỉ có mình con là chỗ dựa thôi, con sao không quan tâm đến đứa em gái này vậy......."
Nhạn Đường thấy chuyện này hoàn toàn không thể giải thích rõ với má mình được, cho nên không giải thích nữa, mà trả lời: "Được rồi, con sai rồi, tuần sau con đi với em ấy, má kêu dì yên tâm đi."
Má của Dịch Nhàn cầm điện thoại nói: "Vậy làm phiền Đường Đường rồi, vẫn là Đường Đường của chúng ta hiểu chuyện, con bé đầu óc đơn giản nhà dì đúng là không thể làm cho dì yên tâm được."
Nhạn Đường im lặng một hồi rồi nói: "Thật ra Nhàn Nhàn lên đại học đã hiểu chuyện rất nhiều rồi ạ."
"Lần trước con bé về nhà chơi chả thấy hiểu chuyện chút nào cả, ngược lại còn đen thêm mấy phần nữa. Kêu nó chống nắng chống nắng chống nắng, nói hết biết bao nhiêu lần mà cũng không nghe."
Nhạn Đường: "......" cô hết biết đường tiếp chuyện rồi.
Cùng với dì hàng xóm khách sáo vài câu, lại nghe má ruột cằn nhằn vài câu, cuối cùng kết thúc cuộc gọi này. Nhạn Đường thở dài, ngẩng đầu lên thì phát hiện mình sắp về tới nhà rồi.
-Nhạn Lai Thời: Lúc nãy có điện thoại, xin lỗi. Chị sắp về tới nhà rồi.
-Trú Trú: Không sao không sao~ chị mau kêu cơm ăn đi, khi ăn cơm thì chuyên tâm chút XD
-Nhạn Lai Thời: Hahaha, được thôi, em học bài đi.
Nhạn Đường quẹt thẻ đi vào khu nhà, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Dịch Nhàn.
-Nhạn Lai Thời: Má em mới kêu chị tuần sau cùng em đi tham gia buổi diễn thuyết.
-Nhàn Tổng:............Trời ơi, em chỉ nói đại cho má biết thôi! Chắc chắn là má em chê em ngốc nữa rồi, phải làm phiền chị cho bằng được!
-Nhàn Tổng: Chị nếu bận thì không cần đến cũng được! Em che giấu giúp chị cho.
-Nhạn Lai Thời: Không sao, nếu đã hứa với dì rồi thì chắc chắn sẽ đi cùng em mà, cũng không phải là chưa đến qua trường của em.
Dịch Nhàn mới chơi xong một ván game, đang ngồi xếp bằng trên giường ăn táo, nhìn thấy tin nhắn này của chị hàng xóm gửi đến thì xù lông lên.
-Nhàn Tổng: Không được nhắc đến chuyện xấu hổ lần trước nữa!!!!!
-Nhạn Lai Thời: Hahahaha.
Dịch Nhàn cắn mạnh quả táo, kết quả là cắn mạnh quá cắn luôn lõi táo vào miệng, liền mau mau nhổ ra.
Vừa nhắc đến chuyện Nhạn Đường đến trường của cô là cô chỉ muốn khóc thôi. Phụ huynh người ta đưa con đến trường, cùng lắm giúp đỡ thu dọn sắp xếp nhà cửa là đi về, còn ba má cô do không có cách nào ở thành phố S xem cô đi học, nhất định phải kêu Nhạn Đường cùng cô đi học một ngày, nói là sợ cô mới rời xa nhà sống không quen.
Do đó, ngày đầu tiên khai giảng, người ta thì cùng bạn cùng phòng hoặc các đàn anh đàn chị tham quan trường học, còn cô thì dắt Nhạn Đường đi lòng vòng chơi. Đến chiều có tiết học, má cô lại nhờ Nhạn Đường chụp giúp tấm hình, nói là muốn xem dáng vẻ con gái cưng của mình học đại học ra sao.
Không còn cách nào khác, cô chỉ còn cách lén lút cùng Nhạn Đường ngồi ở dãy cuối cùng, khi nghĩ đến đối phương nhịn cười chụp hình cho mình là cô chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống, mất mặt quá.
Trong căn hộ đơn nhỏ bé này, Dịch Nhàn tuyệt vọng nhìn lên trần nhà.......
Cho nên nói, cô sao lại có ba mẹ thích làm chuyện không đâu vào đâu vậy nè!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT