Cô tất nhiên là biết rồi, không những biết mà cái hoạt động này còn do trung tâm Nhật ngữ phụ trách nữa, nhưng Ngải Tiếu không biết mình có nên nói cho em ấy biết không.
Một mặt, sau khi xem xong tài liệu thì cô cảm thấy buổi diễn thuyết của giáo sư này rất đáng để nghe, mặt khác, để Dịch Nhàn nhìn thấy cô xuất hiện tại hiện trường làm phiên dịch chắc cũng kỳ lắm.
Ngải Tiếu ngây người vài giây, rồi trả lời: "Mấy hoạt động này nhà trường chắc sẽ có tuyên truyền mà, đến lúc đó thấy poster thì sẽ biết thôi."
"Đúng ha, sao em lại quên vụ này ta." Dịch Nhàn khởi động cổ tay cổ chân, "Đến lúc đó học tỷ có đi không?"
"Hả?" Ngải Tiếu lại ngẩn người, sau đó ngập ngừng nói: "Chắc có đi......"
Mắt Dịch Nhàn sáng lên, hỏi: "Vậy chúng ta đi chung đi?"
"Nếu chị đi, thì, chắc sẽ đi với bạn." khi Ngải Tiếu nói dối thì bắt đầu ấp a ấp úng, sợ bị phát hiện ra, cô cúi đầu xuống: "Chị chạy bộ trước đây." Nói xong thì nhấc chân lên chạy mất.
Dịch Nhàn đứng đó gãi đầu, không hiểu sao cô ấy lại chạy gấp gáp như vậy.
Thầy thể dục cười: "Nhìn xem, làm người ta sợ rồi kìa."
"......" Dịch Nhàn mặc kệ thầy ấy, lễ phép nói câu "Em chạy trước nha thầy" sau đó liền đi theo bước chân của tiểu học tỷ.
Đi kèm theo tiết tấu chạy bộ là mái tóc ngắn bồng bềnh lên xuống quả thật là dễ thương quá đi....... trước khi đuổi kịp Ngải Tiếu, thì Dịch Nhàn cứ nhìn cái đầu bé nhỏ của cô ấy, sau đó là nụ cười ngây dại.
Ngải Tiếu đang chạy bộ tự nhiên thấy ớn lạnh sống lưng, liền lặng lẽ tăng tốc.
Chạy xong giãn cơ xong, cô trực tiếp đi mua bữa sáng cho bạn cùng phòng. Dịch Nhàn không muốn biểu hiện mình bám theo cô ấy sát quá, cố gắng kiềm chế cái nông nổi muốn đi đến căn tin cùng cô ấy, ở lại giãn cơ cùng thầy thể dục. Ngải Tiếu thì không có nghĩ ngợi gì nhiều giống Dịch Nhàn, mua xong thức ăn thì về phòng, trên đường đi cứ lấy điện thoại ra đợi tin nhắn của nữ thần, 7:05, cuối cùng cũng đợi được rồi.
-Trú Trú: Trời đẹp, em mới chạy bộ xong, đã mua bữa sáng~
-Nhạn Lai Thời: Siêng vậy à, chị mới ngủ dậy, giờ chuẩn bị làm bữa sáng.
-Trú Trú: Vâng 0w0
-Nhạn Lai Thời: Haha, em lấy đâu ra nhiều emo biểu cảm vậy.
-Trú Trú: Sợ chị nói em nghiêm túc.......
-Nhạn Lai Thời: Không nghiêm túc nữa rồi, rất đáng yêu.
Ngải Tiếu nhìn đoạn chat mà cười, nữ thần nói cô đáng yêu kìa.
Vui quá!!!!
Cô hối Nhạn Đường mau đi ăn sáng, đối phương trả lời câu 'lát nữa chat tiếp', xem ra chắc đi ăn sáng rồi. Trong tai nghe của Ngải Tiếu vẫn lặp đi lặp lại bài hát của nữ thần, nhanh chân bước về phòng, vừa cùng bạn cùng phòng thưởng thức bữa sáng, vừa xem bình luận của chương mới up hôm qua, kết quả thấy được một bình luận hot có được 32 câu trả lời bên dưới.
-Chủ thớt: Mọi người có cảm thấy từ khi Trú Đại với Nhạn Đường theo dõi nhau thì cô ấy up truyện siêng năng hơn rất nhiều không?
1l: Lúc trước không phải cũng là ngày up một chương hả?
2l: Nhưng cô ấy cũng hiếm khi siêng năng up hai chương một ngày, thông thường một bộ thì cũng chỉ xảy ra có một lần thôi, bộ này trong vòng nửa tháng đã có hai lần rồi đó.
......
6l: Tôi có một phát hiện, không biết có nên nói ra không, cần nghiên cứu kỹ thêm chút.
7l: Thím lầu trên úp úp mở mở làm hồi hộp quá!!!
8l: Ông lầu 6 làm người ai lại làm thế!
......
14l: Được rồi, tôi là lầu 6 đây, tôi trở về rồi nè...... e hèm, mọi người có phát hiện ra không, Trú Đại mỗi lần up thêm chương đều là lúc Nhạn Đường ra bài hát mới?
15l: Quác.
16l: Quác!
......
32l: Quác?!
Ngải Tiếu đang uống đậu nành, nhìn thấy chữ "Quác" gần hết 2 trang thì suýt chút nữa phun đậu nành ra. Sao lại có nhiều độc giả rảnh rổi vậy, lại đi nghiên cứu chuyện này?
Do dòng bình luận này mà cô nghiêm túc hồi ức lại....... hình như là mỗi lần nữ thần ra bài hát mới là mình phấn khích hơn rất nhiều, sau đó là chịu không nổi đi up thêm một chương nữa.
Vậy mà cũng phát hiện ra được, độc giả mỗi ngày đều nghĩ gì vậy hả!
Cô chống cằm đọc mấy bình luận khác, hôm qua có kêu mọi người đừng đồn bậy bạ nữa, hôm nay bọn họ trực tiếp lấy sự thật ra nói chuyện. Chứng cứ rành rành ra đó, Ngải Tiếu nói là trùng hợp thì chắc là không thông rồi, chuyện có thể làm được lúc này là...... giả ngu.
Vốn cứ tưởng mọi chuyện sẽ qua thì ai ngờ buổi trưa ăn cơm cô lại nhận được tin nhắn của nữ thần.
-Nhạn Lai Thời: Mỗi lần chị ra bài hát mới là em up hai chương hả?
Lúc này Ngải Tiếu đang ăn hoành thánh, cô đang chuẩn bị cho viên hoành thánh vào miệng thì đọc được tin nhắn này. Cái muỗng nghiêng qua một cái, viên hoành thánh lại 'tùm' trở lại vào tô.
Cái tin này làm sao mà đến được tai nữ thần vậy???
Cô lặng lẽ đặt muỗng xuống, cầm điện thoại lên trả lời: Ơ....... Vâng.
Nhạn Đường buổi trưa nhận được tin nhắn của Dịch Nhàn, vốn cứ tưởng chuyện này là trùng hợp thôi, tính đi chọc Khổ Trú xíu, ai ngờ đối phương lại trực tiếp thừa nhận.
-Nhạn Lai Thời: Haha, vậy khi nhạc cốt truyện của "Tướng Sơn" ra thì cũng sẽ up thêm chương hả?
-Trú Trú: Khoảng khi nào thì xong?
-Nhạn Lai Thời: Chiết Tử dạo này hơi bận, ca khúc chắc khoảng một tuần sau sẽ xong. Còn mấy chế tác khác nếu nhanh thì trung tuần tháng 4 là xong.
-Trú Trú: Bộ truyện hiện giờ em đang viết khoảng trung tuần tháng 4 là xong rồi, nếu có thời gian thì ngày ra bài hát có thể trực tiếp kết thúc luôn~
-Nhạn Lai Thời: Có gấp quá không đó?
-Trú Trú: Không, em muốn làm một chút gì đó.......
-Nhạn Lai Thời: Vậy chị thay mặt đông đảo bạn đọc cám ơn em nha~
Nhạn Đường mím môi vui mừng, đứng dậy đem bỏ hộp cơm vào thùng rác, quay lại ngồi xuống thì nghe tiếng mở cửa, liền quay đầu qua nhìn.
Tần Tùng quay quay chìa khóa xe trên tay, bước vào nhìn thấy Nhạn Đường thì khóe miệng cong lên, đi đến bên cạnh cô ấy nói: "Có rảnh không, đến văn phòng tớ trò chuyện một lát?"
Nhạn Đường cúi đầu nói với Khổ Trú một câu rồi đứng dậy đi theo anh ta về văn phòng.
Thực ra quan hệ cấp trên cấp dưới của bọn họ không có mãnh liệt đến như vậy, cô với Tần Tùng do hợp tác bài hát đầu tiên nên mới quen biết nhau, hai người rất hợp rơ, Tần Tùng hỏi cô có muốn cùng nhau lập một studio chơi không. Do đó, trong vòng 3 năm Tần Tùng lập ra studio cũng chính là thời gian 3 năm Nhạn Đường gia nhập vào giới nhạc cổ phong.
Tần Tùng thực ra chính là con ông cháu cha, nhà có tiền có quyền, từ nhỏ tới lớn không biết cái khái niệm nỗ lực là gì. Khi lên cấp 2 thì anh suốt ngày chơi bời với đám bạn, sau này ngẫu nhiên quen được một tay guitar ở giới nhạc rock ngầm, bắt đầu tiếp xúc với âm nhạc. Lần tiếp xúc này xem như là anh tìm thấy hứng thú thứ 2 ngoại trừ việc tiêu tiền ra, đã đầu tư cho ban nhạc ngầm này rất nhiều tiền, cùng bọn họ đi chơi khắp nơi, cảm giác mình giống như kim chủ vậy, rất có cảm giác thành tựu. Đợi khi anh chán cái nhạc rock gào khản cổ này thì đột nhiên cảm thấy mấy phong cách thể loại nhạc khác cũng không tệ, liền bắt đầu có hứng thú tìm hiểu về mặt này.
Trong nhà thì chỉ mong sao anh yên phận chút, thấy anh tìm được sở thích 'bình thường' thì hết lòng ủng hộ. Từ khi lên cấp 3 thì anh không còn đến trường học nữa, ở nhà tìm cho anh một ông thầy nổi tiếng, ông thầy đó ngày nào cũng dắt anh đến studio âm nhạc, hai người vừa học vừa làm, Tần Tùng không ngờ cũng kiên trì lâu đến vậy. Cho đến khi học hết đại học, tên tiểu tử này cho dù soạn nhạc viết nhạc hay là phối âm đều làm rất tốt, dùng cái nick ảo đã đăng lên mạng không ít tác phẩm, thu hoạch được một lượng fans lớn, các trưởng bối cũng hài lòng với chuyện này, dù sao thì trong nhà cũng không trông mong anh kế thừa gia sản, Tần Tùng trong lòng cũng hiểu rõ, cứ ăn ăn chơi chơi, suốt ngày chơi với đám bạn trên mạng.
Sau này tần Tùng quen được Nhạn Đường, một cô gái cũng rất đặc biệt, anh đi theo cô bắt đầu tiếp xúc âm nhạc cổ phong, trong lúc cô dự tính phát hành ca khúc cover đầu tiên thì chủ động xin làm hậu kỳ. Cả đám bạn chơi âm nhạc điện tử thì ngớ hết cả người, không biết từ khi nào anh lại từ bỏ cái nick 'Pines' có danh tiếng vang dội, chuyển qua làm 'Tùng Tử Đường' gì đó hậu kỳ của nhạc cổ phong.
Nghe là thấy không ngầu chút nào!
Sau này hai người hợp tác với nhau, Tần Tùng mở luôn cái studio âm nhạc cho tiện, Nhạn Đường gia nhập studio khi còn đang đi học, mới đầu thì cũng gặp nhiều khó khăn trắc trở, đợi khi qua khỏi được ải 'khởi đầu nan', thiết bị ngày càng đầy đủ hơn, cộng thêm Tần Tùng tìm được không ít người trong nghề gia nhập, công việc của studio ngày càng thuận lợi hơn. Sau khi tốt nghiệp, Nhạn Đường cắn răng từ bỏ offer đãi ngộ tốt của công ty khác, chính thức trở thành một thành viên của studio, quyết định đi theo con đường âm nhạc.
Nhạn Đường trên mạng được fan cuồng hâm mộ tung hô thành nữ thần, ngoài đời thật ra chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi. Nhưng Tần Tùng đã nói rồi, anh nhất định sẽ làm cho studio ngày càng nổi tiếng, cô cũng tin như vậy.
Gần đây thấy studio đang trên đà phát triển, Nhạn Đường cảm thấy ngày này không còn xa nữa rồi.
Tần Tùng vừa vào văn phòng, cởi áo khoác rồi ngồi vào ghế, mở miệng hỏi: "Cậu với Khổ Trú rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Nhạn Đường cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh, nói: "Thì là ngưỡng mộ nhau."
"Đơn thuần ngưỡng mộ?"
"Đơn thuần ngưỡng mộ."
Tần Tùng hồi sáng mới đi bàn chuyện làm ăn với người khác, giờ kéo nới lỏng cái cà vạt ra, mỉm cười. Nếu mà là 3, 4 năm về trước, có đánh chết anh cũng không nghĩ đến mình sẽ đi bàn chuyện làm ăn, nếu mà là 3, 4 ngày trước, anh cũng không nghĩ đến chuyện Nhạn Đường sẽ tiếp xúc thân mật được với cô em gái nào đó.
Anh cuối cùng cũng tháo cái cà vạt xuống, quăng lên trên bàn: "Được rồi, cậu thích cái gì tớ không phải không biết, mấy năm nay ngoại trừ cô em hàng xóm ra thì không thấy cậu chơi thân với cô gái nào hết."
"Đoàn Tử không tính hả?" Nhạn Đường hỏi.
"Đó không phải chỉ là quan hệ hợp tác hả?" Anh bĩu môi, "Hơn nữa, cậu có khi nào nói qua những lời làm người khác hiểu lầm với Đoàn Tử chưa."
Nhạn Đường không nói chuyện nữa, Tần Tùng thừa thắng xông lên: "Đừng nói là cậu đang cưa con gái nhà người ta thật nha?"
Người ngồi trên sopha im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Lão Tần, cậu cảm thấy người viết truyện bách hợp lâu năm vậy, rốt cuộc là thẳng hay cong vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT