Hồng Hưng nhìn mọi người rồi mới chậm rãi nói: “Bây giờ ở Yến Đô, kẻ mạnh làm vua, các gia tộc quyền thế có thực lực tổng hợp mạnh mẽ thì thực lực của cao thủ hàng đầu càng mạnh, số lượng cao thủ càng nhiều”.

“Sở dĩ tám nhà quyền thế ở Yến Đô giữ được vị trí đó cũng vì họ đã truyền thừa mấy đời, có nền tảng vững chắc, cao thủ như mây”.

“Nếu chúng ta đều đã đi theo cậu Thanh thì có thể nói, bốn gia tộc chúng ta vốn là một khối”.

“Không gia tộc nào trong số chúng ta có thể sánh bằng tám nhà quyền thế ở Yến Đô, nhưng nếu chúng ta thành lập liên minh bốn gia tộc, số cao thủ mà chúng ta có sẽ không thua kém bất cứ gia tộc nào trong tám nhà này”.

Nghe Hồng Hưng nói thế, mọi người đều mỉm cười chứ không hề có vẻ bất ngờ.

Nhà họ Trần, nhà họ Hàn và nhà họ Quan đã làm việc cho Dương Thanh từ trước, nhân tiện đưa gia tộc mình đến Yến Đô.

Do đó có thể nói, ba gia tộc họ vốn là một khối, chỉ có Hồng Hưng tới sau mà thôi.

Thấy mọi người không có vẻ bất ngờ, tuy Hồng Hưng hơi khó hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Chúng ta có thể chọn các cao thủ tinh nhuệ nhất từ bốn gia tộc để thành lập một đội ngũ rồi cử ra một thủ lĩnh”.

“Hơn nữa theo ý kiến của tôi, đội ngũ này không cần quá nhiều người, coi trọng chất lượng là chính, cao thủ dẫn đầu phải vừa mạnh vừa trung thành”.

“Người này có cấp bậc ngang với chúng ta, đều nghe lệnh cậu Thanh hết”.

“Không những thế, cậu Thanh còn có thể cử đội ngũ này giám sát bốn gia tộc chúng ta, để xem có ai dám làm trái với hiệp ước”.

Nghe Hồng Hưng nói thế, những người vốn đang xem thường đều sáng mắt lên.

Dù sao Hồng Hưng cũng gia nhập sau, đám người Hàn Khiếu Thiên vẫn chưa tin tưởng ông ta hẳn, chỉ lo sau này Hồng Hưng sẽ phản bội.

Nhưng sau khi nghe Hồng Hưng nói thế, họ thấy đây đúng là cách hay để giám sát bốn gia tộc, có thể hạn chế chuyện phản bội Dương Thanh tới mức tối đa.

“Tôi nói xong rồi, có thành lập đội ngũ hay không phụ thuộc vào ý cậu Thanh”, Hồng Hưng nói.

Dương Thanh nhìn Hồng Hưng với vẻ nghiền ngẫm, bỗng hiểu tại sao Trần Hưng Hải lại thuyết phục anh giữ lại Hồng Hưng.

Vì ông ta đúng là nhân tài, rất thông minh.

Ông ta cũng hiểu rõ, nếu muốn hoàn toàn nhập bọn với đám Dương Thanh chỉ trong thời gian ngắn thì không thể nào.

Nhưng nếu Dương Thanh đồng ý với đề nghị thành lập đội ngũ vừa rồi của ông ta, Dương Thanh sẽ bớt nghi ngờ ông ta rất nhiều, đồng thời ông ta còn giành được thiện cảm từ ba gia tộc kia nữa.

“Mọi người thấy đề nghị của ông chủ Hồng thế nào?”, Dương Thanh nhìn về phía những người khác.

“Cậu Thanh, đề nghị của ông chủ Hồng rất hay, có thể liên kết bốn gia tộc thật chặt chẽ, đồng thời tránh được chuyện phản bội”.

Hàn Khiếu Thiên lập tức tỏ thái độ.

Trần Hưng Hải nói: “Tôi cũng đồng ý thành lập một đội ngũ như thế!”

Quan Chính Sơn cũng nói: “Tôi không ý kiến gì!”

Dương Thanh gật nhẹ đầu: “Nếu mọi người đã không ý kiến gì thì quyết định thế đi, tiếp theo tôi sẽ cử người tới từng gia tộc để chọn ra các cao thủ tinh nhuệ nhất rồi lập thành một đội”.

Nghe thấy anh nói thế, rốt cuộc Hồng Hưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta vừa đi theo Dương Thanh, đang cần giành lấy sự tin tưởng từ anh.

Dương Thanh đồng ý với lời đề nghị của ông ta, tức là anh đã tin ông ta rồi.

“Cậu Thanh, đội ngũ này tên gì? Sẽ do ai phụ trách ạ?”

Hồng Hưng bỗng hỏi.

Dương Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Đội ngũ này tên Ảnh Vệ, về phần thủ lĩnh của Ảnh Vệ, tôi sẽ sắp xếp sau!”

“Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi, tôi sẽ giao sản nghiệp của năm gia tộc cho nhà họ Hàn và nhà họ Quan, còn 250 cao thủ tinh nhuệ đang ở nhà họ Trần thì tùy các ông phân phối”.

Dương Thanh đứng dậy.

“Vâng, thưa cậu Thanh!”

Đám người thi nhau đứng dậy, đáp.

Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Dương Thanh về tập đoàn Nhạn Thanh.

Năm nhà do Lê Triết dẫn đầu đã giao một nửa sản nghiệp của gia tộc cho tập đoàn Nhạn Thanh.

“Chủ tịch, sau khi có được một nửa sản nghiệp từ các gia tộc kia, giá trị của tập đoàn Nhạn Thanh trêи thị trường đã tăng gấp đôi rồi!”

Khi thấy Dương Thanh, Lạc Bân kϊƈɦ động nói.

Dương Thanh không hề ngạc nhiên, chỉ nói: “Ông tổng hợp số liệu về sản nghiệp của năm gia tộc kia rồi chia thành hai phần, tôi sẽ cử chuyên gia quản lý”.

Lạc Bân vội gật đầu: “Vâng, thưa cậu Thanh!”

Nửa tiếng sau, Mã Siêu tới tập đoàn Nhạn Thanh.

“Anh Thanh, anh tìm em à?”

Mã Siêu bước vào văn phòng Dương Thanh rồi ngồi xuống sofa.

Dương Thanh nói chuyện thành lập Ảnh Vệ cho Mã Siêu biết.

“Anh Thanh, anh định để em làm thủ lĩnh của Ảnh Vệ đấy à?”

Sau khi nghe xong, Mã Siêu kinh ngạc hỏi.

Dương Thanh nhíu mày: “Sao thế? Cậu không muốn hả?”

Mã Siêu nói với vẻ đau khổ: “Toàn một đám gà mờ, anh bảo em làm thủ lĩnh của một đám gà mờ thì có khác gì đang làm khó em đâu?”

“Nếu cậu không đồng ý thì quên đi, để tôi cử người khác”, Dương Thanh nói.

“Anh Thanh, em đùa tí thôi, sao em lại từ chối mệnh lệnh của anh được?”

Thấy Dương Thanh hơi bất mãn, Mã Siêu vội mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, cho dù đó chỉ là gà mờ, em cũng sẽ biến họ thành phượng hoàng!”

Mã Siêu đã từ bỏ tiền đồ của mình để đi theo anh, tuy cuối năm nay anh ta sẽ kết hôn với Ngải Lâm, nhưng người nhà họ Ngải vẫn hơi xem thường anh ta.

Mã Siêu khoát tay rồi quay người rời đi.

Không hiểu sao Dương Thanh cứ cảm thấy bất an.

Nhưng nghĩ đến thực lực của Mã Siêu, trừ mấy cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết ra, không ai có khả năng giữ anh ta lại, Dương Thanh cũng yên tâm hơn đôi chút.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play