Trời xâm xẩm tối.

Vùng đất cực lạnh ở biên cương phía Bắc.

Một chiếc xe Jeep xanh quân đội chạy trên con đường phủ đầy tuyết trắng, làm tuyết cuối bay mịt mù, thanh niên ở hàng ghế sau lặng lẽ xoa đôi mắt đỏ gay.

Người đứng đông kịt ở đằng sau chiếc Jeep, bọn họ đều mặc chiến phục xanh, hàng người đằng đẵng.

Bây giờ, bọn họ đan năm ngón tay vào tay, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở huyệt thái dương, cao đến mày, đôi mắt ươn ướt, nhìn theo chiếc xe Jeep dần dần chạy đi xa.

“Cung tiễn chiến thần!”

“Cung tiễn chiến thần!”



Đột nhiên mọi người đồng thanh cất tiếng hô vang, giống như một đợt thủy triều chấn động trời đất.

Người đàn ông lái xe tên là Mã Tuân, anh ta nhìn thanh niên ở hàng ghế sau với đôi mắt đỏ oạch, trong lòng cảm thấy rất lưu luyến: “Thủ hộ, anh thật sự muốn rời khỏi nơi này sao?”

Thanh niên ấy mang tên Dương Chấn, mới chỉ tòng quân năm năm mà đã lập được chiến công hiển hách, công trạng nổi bật.

Hai mươi sáu tuổi, anh là thủ hộ trẻ nhất trong lịch sử, trấn biên giới phía Bắc Cửu Châu.

Sau khi trở thành thủ hộ, anh đã lập được vô số chiến công, danh hiệu chiến thần Bất Bại!

“Bây giờ biên giới đã là tòa thành vô địch, còn có ai dám đến đánh nữa?

Sau khi nói dứt lời, anh lấy một tấm hình nền đỏ hai người mặc áo trắng ra, ấy chính là hình cưới.

Người trên tấm hình là anh và một cô gái có đường nét khuôn mặt vô cùng thanh tú, trông cô ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài buộc đơn giản sau gáy, đôi mắt hạnh sáng, sống mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn căng mọng, nhìn cô còn đẹp hơn những nữ minh tinh nữa.

Chỉ có điều, trong tấm hình, nhìn cô ấy có vẻ không vui.

“Tần Nhã, em vẫn khỏe chứ?”

Dương Chấn nhìn cô gái xinh đẹp khuynh nước khuynh thành trong tấm hình, anh lẩm bẩm thấp giọng nói với mình.

Tấm hình chụp chung duy nhất của hai người bọn họ, anh nở nụ cười hạnh phúc, dòng suy nghĩ đã trôi miên man về quá khứ từ lâu.

Năm năm trước, Tần Nhã vừa mới lên năm tư, một tay thành lập tập đoàn Tam Hòa, trở thành nữ giám đốc xinh đẹp người người đều biết ở Giang Châu.

Trong thời điểm phát triển mấu chốt của tập đoàn Tam Hòa, cô ấy bị hãm hại, bị người ta chuốc thuốc, nảy sinh quan hệ với một người bảo vệ của tập đoàn Tam Hòa.

Mà người bảo vệ ‘may mắn’ ấy chính là Dương Chấn.

“Người đẹp nhất ở Giang Châu qua đêm với một tên bảo vệ trong công ty!”

Dương Chấn và Tần Nhã còn chưa bước ra khỏi khách sạn, những bản tin đã được ghim trên đầu trang thời sự Giang Lăng, vô số truyền thông chuyển tiếp về.

Từ những gia tộc giàu có hàng đầu, cho đến hàng trăm người dân bình thường ở Giang Châu đều biết người phụ nữ đẹp nhất Giang Châu đã ngủ với bảo vệ trong công ty mình.

Chỉ trong một đêm, cổ phiếu tập đoàn Tam Hòa sụt giảm hết phân nửa.

Để ảnh hưởng giảm đến mức nhỏ nhất, nhà họ Tần tìm Dương Chấn, kêu anh ở rể.

Tin tức hai người kết hôn lan nhanh chóng, trong lúc nhất thời, cả Giang Châu đều chấn động, còn nhà họ Tần cũng trở thành trò cười từ đó.

Chỉ có điều mới kết hôn chưa được bao lâu, Dương Chấn âm thầm ra đi, chỉ vì đợi đến một ngày anh có thể xứng đôi với Tần Nhã.

Năm năm nay, bóng dáng xinh đẹp tuyệt trần của người con gái ấy luôn luôn xuất hiện trong đầu anh, là động lực để anh từng bước tiến lên đỉnh vinh quang.

Chỉ có điều, mỗi lần nghĩ đến người phụ nữ ấy, cảm giác ăn năn lại ùa về trong lòng Dương Chấn.



Ba ngày sau, ở sân bay quốc tế Cửu Châu, chuyến bay 747 chậm rãi hạ cánh.

“Rốt cuộc cũng về đến rồi!”

Dương Chấn sải chân bước xuống cầu thang, bước đi trên mảnh đất Giang Châu, nụ cười đã tắt ngúm từ lâu lại nở bừng trên gương mặt anh.

“Oa! Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?”

Dương Chấn vừa mới bước ra khỏi sân bay đã nghe thấy tiếng khóc trong trẻo của một cô gái, không biết vì sao, đột nhiên anh cảm thấy hơi căng thẳng.

“Thủ hộ…”

Mã Tuân vừa lên tiếng đã bị Dương Chấn ngắt lời: “Từ lúc tôi rời khỏi biên giới phía Bắc, tôi không còn là thủ hộ nữa, sau này danh xưng này không được phép xuất hiện tiếp!”

Thấy gương mặt nghiêm túc của Dương Chấn, Mã Tuân không khỏi run rẩy, anh ta thăm dò: “Anh Chấn?”

Thấy Dương Chấn không phản đối, anh ta mới cười nói: “Anh Chấn, cô bé đó trông giống anh ghê, hai người không phải là họ hàng gì đấy chứ?”

Dương Chấn nhìn cô bé ấy trong vô thức, chỉ có điều vừa trông thử đã không tài nào dời nổi tầm mắt đi nữa, cảm giác thân thuộc xộc vào lòng anh.

Nhất là dáng vẻ khóc lóc của cô bé ấy, dường như trái tim anh cũng đau tấy.

Đột nhiên cô bé ấy ngừng khóc lóc như có cảm ứng, cô bé quay sang nhìn Dương Chấn với đôi mắt nhập nhèm nước.

Hai người một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, sau khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt của cô bé, cảm giác thân thuộc càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Gương mặt xinh xắn như được điêu khắc tinh xảo từ hồng ngọc, làn da hồng hào mũm mĩm mịn màng, đôi mắt to long lanh như hồ nước, hàng lông mi dài còn vương đầy những giọt nước mắt.

Cô bé ấy xem chừng mới chỉ bốn tuổi thôi, mặc dù còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của người đẹp, sau khi trưởng thành, chắc chắn cô bé sẽ là nàng yêu tinh nhỏ hại dân hại bước.

“Ba ơi!”

Đột nhiên cô bé ấy cất tiếng reo.

Dương Chấn vẫn còn đang mơ màng, cô bé đã vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy chân anh.

Ầm!

Vào giây phút đó, Dương Chấn cảm thấy đầu óc mình ong ong.

Mã Tuân ở bên cạnh anh cũng sững sờ, khóe môi anh ta mấp máy: “Đây không phải, không phải là con gái của anh Chấn đấy chứ?”

Một lúc sau, Dương Chấn mới sực tỉnh táo lại, anh ngồi xổm xuống nhìn đôi mắt trong trẻo long lanh đang nhìn mình chăm chú của cô bé, anh nói với chất giọng dịu dàng: “Bé con, con nhận nhầm người rồi, chú không phải là ba cháu!”

“Oa!”

Nào ngờ Dương Chấn vừa mới nói dứt lời, cô bé lại khóc ầm lên, vừa khóc vừa nói: “Ba không cần con nữa! Ba không cần con nữa rồi!”

Những người xung quanh đều ngoảnh đầu nhìn lại chỉ chỉ trỏ trở Dương Chấn.

Thấy cô bé lại òa ra khóc nức nở, Dương Chấn cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ vụn cả ra, anh lúng ta lúng túng.

Đường đường là thủ hộ biên giới phía Bắc, khiến cho bao nhiêu người nghe thấy tên phải rùng mình sợ hãi, thế nhưng bây giờ anh lại lúng ta lúng túng trước mặt cô bé mới bốn, năm tuổi này, nếu việc ấy lan truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ khiến cho nhiều người ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.

“Cô bé, chú thật sự không phải là ba của con!”

“Hu hu…Ba không cần con nữa…”

Mỗi một lần Dương Chấn lên tiếng, cô bé lại càng khóc dữ dội hơn.

Năm phút sau.

Dương Chấn chảy mồ hôi mướt mát khắp đầu, rốt cuộc anh cũng thỏa hiệp, nhẹ nhàng ôm cô bé lên.

Cô bé nhìn Dương Chấn chăm chú với cặp mắt nhòa lệ, kể từ lúc ban đầu cho đến tận bây giờ, đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy vẫn luôn níu chặt góc áo của Dương Chấn, sợ chỉ anh sẽ bỏ rơi mình.

“Anh Chấn, nếu cô bé này thích anh thế thì hay là anh làm ba của cô bé luôn đi.”

Mã Tuân cười nói, lúc nhìn thấy cặp mắt sắc lẻm như dao của Dương Chấn phóng về phía mình, anh ta lập tức ngậm miệng lại.

Dương Chấn bất lực ôm cô bé đi ra phòng bảo vệ của sân bay.

Cô bé lại òa lên khóc nức nở một lần nữa, thế nhưng Dương Chấn vẫn nén đau dẫn Mã Tuân rồi khỏi nơi này.

Chỉ có điều hai người vừa mới bỏ đi, một cô gái có mái tóc dài, mặc vest đen vội vàng chạy đến phòng bảo vệ.

“Tiếu Tiếu!”

Cô vừa nhìn thấy cô bé khóc nức nở đã rơi lệ, lập tức nhào đến ôm con gái vào lòng ngay, không muốn buông tay ra nữa.

Đối với cô, con gái chính là mạng sống.

Năm năm trước cô vừa kết hôn không bao lâu đã phát hiện ra mình có thai, nhưng người đàn ông ấy đột ngột biến mất, cho đến lúc mẹ cô nói với cô, anh ta lấy một tỷ rưỡi từ ba rồi bỏ đi.

Khi ấy mấy lần cô muốn tự sát, nhưng mỗi khi nhớ đến sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình, cô mới có thể tiếp tục gắng gượng.

Năm năm nay, cô chịu đựng hết mọi nỗi nhục nhã, thậm chí công ty mà cô một tay xây dựng cũng bị gia tộc cướp đi trong lúc mang thai, tất thảy đều vì người đàn ông ấy.

Cô hận anh ta, người đàn ông không từ mà biệt suốt năm năm ròng.

“Mẹ ơi, Tiếu Tiếu nhìn thấy ba rồi!”

Cô bé chớp đôi mắt long lanh, bĩu môi chực khóc: “Nhưng mà ba không cần con!”

Nghe con gái nói thế, người phụ nữ có mái tóc dài run rẩy như bị sét đánh trúng, ánh mắt cô trở nên đờ đẫn trong vô thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play