Ngay sau đó, Tiết Khải trong bộ vest bước vào văn phòng của Dương Thanh, theo sau là vệ sĩ của anh ta.

"Tìm tôi có chuyện gì?”

Dương Thanh dựa vào chiếc ghế sếp êm ái, gác hai chân lên bàn làm việc và cười hỏi.

Tiết Khải khẽ cau mày, sau đó nói: "Dương Thanh, đừng giả bộ nữa, giao người ra đây!”

Nghe những gì Tiết Khải nói, Dương Thanh hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bên kia thật sự biết cái chết của Tiết Minh là do anh gây ra?

Nhưng ngay sau đó, Dương Thanh đã kịp phản ứng lại, Tiết Khải đến đây là để thăm dò.

Nếu anh ta thực sự chắc chắn rằng Tiết Minh nằm trong tay Dương Thanh thì anh ta sẽ không chỉ mang có một tên vệ sĩ đến tìm Dương Thanh rồi.

Dương Thanh nhìn Tiết Khải với ánh mắt kỳ quái nói: "Anh bị bệnh sao? Bắt tôi giao người ra? Giao người gì?”

"Có thể khiến em trai tôi biến mất tăm mất tích, hơn nữa bên cạnh em trai tôi còn có cao thủ của nhà họ Tiết bảo vệ. Tính ra ở khắp cái Giang Hải này chỉ có cậu mới có thể làm được như vậy thôi!”

Đôi mắt Tiết Khải đầy thâm độc, anh ta lạnh lùng nói: "Nếu giao em trai của tôi ra đây, tôi có thể từ bỏ tỉnh Giang Bình! Nếu không, nhà họ Tiết sẽ không buông tha cho cậu đâu. Cậu nên biết một Vương tộc có thể tung ra sức mạnh lớn như thế nào!”

"Nếu anh đến đây tìm tôi để đòi người thì giờ anh có thể cút được rồi đấy!”

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Nếu như tôi thực sự sợ nhà họ Tiết các anh thì sẽ không đối chọi với anh rồi”.

"Nếu anh đã nhắc đến Vương tộc với tôi thì tôi cũng cảnh cáo anh một câu, Giang Bình là địa bàn của tôi, không được sự cho phép của tôi, đừng ai mong bước chân vào được. Đừng nói là anh, cho dù là chủ của Vương tộc họ Tiết đến đây cũng không được”.

Thái độ của Dương Thanh vô cùng mạnh mẽ, trong lời nói cũng tràn đầy sự kiêu ngạo.

Điều này khiến lông mày của Tiết Khải đột nhiên nhăn lại, quả nhiên hôm nay anh ta đến tìm Dương Thanh chỉ là để thăm dò.

Nhưng thực lực mà Dương Thanh thể hiện ra dường như không giống đang nói dối chút nào. Ngay cả anh ta mà Dương Thanh cũng không coi ra gì thì sao có thể coi Tiết Minh ra gì được đây?

Chẳng lẽ, sự biến mất của Tiết Minh thực sự không liên quan gì đến Dương Thanh?

Nhưng nếu không phải là Dương Thanh thì ở Giang Hải, ai có thể khiến Tiết Minh, người được cao thủ của nhà họ Tiết bảo vệ đột nhiên mất tích được đây?

Càng nghĩ về điều đó, Tiết Khải càng cảm thấy khó hiểu.

"Dương Thanh, chỉ cần cậu có thể giúp tôi tìm được em trai Tiết Minh của tôi, từ nay về sau cậu chính là bạn của nhà họ Tiết chúng tôi”.

Giọng điệu của Tiết Khải đột nhiên dịu đi một chút.

Có thể thấy rằng anh ta thực sự lo lắng về tung tích của Tiết Minh, nếu không thì làm sao có thể nhờ Dương Thanh giúp đỡ được chứ?

"Tôi chỉ cho anh thời gian là ba ngày. Trong vòng ba ngày, toàn bộ người nhà họ Tiết phải rời khỏi Giang Bình. Nếu không tôi gặp ai sẽ giết người đó”.

Dương Thanh lắc đầu uy hϊế͙p͙ nói.

Sắc mặt Tiết Khải đột nhiên đông cứng lại, anh ta liếc mắt nhìn Dương Thanh nói: "Còn dám uy hϊế͙p͙ tôi, cậu chán sống rồi sao?”

“Anh nghĩ sao cũng được!”, Dương Thanh hờ hững đáp lại.

Tiết Minh muốn hủy hoại vợ và em vợ của anh, đó là tội chết, nếu không phải vì tránh một số phiền phức không cần thiết, Dương Thanh sẽ không che giấu cái chết của Tiết Minh có liên quan đến anh.

"Cho nhà họ Tiết chúng tôi ba ngày? Cậu thật là hống hách không coi ai ra gì”.

Tiết Khải cười, nhưng tiếng cười rất ảm đạm: "Tôi muốn xem xem ba ngày sau cậu có thể làm gì được nhà họ Tiết chúng tôi”.

Nói rồi Tiết Khải đứng dậy và rời đi.

Từ phản ứng của Dương Thanh anh ta đã biết được rằng căn bản không thể nào nhờ Dương Thanh giúp anh ta tìm người được. Nếu đã không có hi vọng thì còn phí lời với Dương Thanh làm gì.

Sau khi Tiết Khải rời đi, anh ta ngẩng đầu lên liếc nhìn tập đoàn Nhạn Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám nói chuyện với tôi như thế, cậu là người đầu tiên đó, nhưng cậu cũng sẽ là người cuối cùng!"

"Cậu Khải, tên Dương Thanh đó không hề đơn giản, nếu giao đấu với cậu ta, có khi tôi cũng không phải đối thủ của cậu ta đâu”.

Cao thủ trung niên bên cạnh Tiết Khải đột nhiên nghiêm nghị nói.

"Ông đang nói cái gì vậy? Cậu ta có thể lợi hại hơn ông sao?”

Lần này, vẻ mặt của Tiết Khải đột nhiên thay đổi.

Anh ta biết vệ sĩ theo mình mạnh đến mức nào, cho dù là người trong nhà họ Tiết, ông ta cũng là một trong những cao thủ hàng đầu.

Một cao thủ lợi hại như vậy mà nói có lẽ không phải là đối thủ của Dương Thanh.

Mấu chốt là Dương Thanh vẫn còn trẻ như vậy, thậm chí còn chưa được ba mươi tuổi, thực lực của cậu ta lại có thể sánh với cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết sao?

Nếu đúng như vậy, thì tài năng võ thuật của Dương Thanh phải gây sốc đến mức nào?

Người vệ sĩ trung niên khẽ gật đầu, cho dù không muốn tin nhưng sự thật chính là như vậy. Hai lần gặp gỡ Dương Thanh khiến ông ta cảm thấy khi đối mặt với Dương Thanh, Dương Thanh không giống con người mà giống dã thú hơn.

Loại cảm giác này, ông ta từng cảm nhận được khi đứng trước cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết.

"Xem ra muốn thu phục Giang Bình, chỉ có thể tìm đến cao thủ mạnh hơn của gia tộc chi viện rồi”.

Sau một hồi im lặng, Tiết Khải nói với một giọng trầm.

Người nhà họ Tiết tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiết Minh khắp thành phố nhưng vẫn không có tin tức gì.

Điều này khiến Tiết Khải càng ngày càng thấy lạ, cho dù Tiết Minh thật sự đã bị giết, nhưng anh ta tung ra bao nhiêu công sức tìm kiếm cũng không có manh mối gì.

Mọi thứ về Tiết Minh dường như đã được giấu kín.

Vốn dĩ anh ta vẫn nghi ngờ Dương Thanh, nhưng càng không tìm thấy Tiết Minh, sự nghi ngờ về Dương Thanh của anh ta lại càng hoàn toàn biến mất.

Bởi theo anh ta thấy, dựa vào Dương Thanh không thể che giấu tung tích của Tiết Minh một cách hoàn hảo như vậy.

"Chẳng lẽ là người của Vương tộc khác gây ra?”

Tiết Khải đi đi lại lại một mình, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Nhưng mà thằng Minh có giá trị gì với họ kia chứ?”

Cho dù là anh ta cũng không phải là người ưu tú nhất trong lứa trẻ của nhà họ Tiết. Còn về phần Tiết Minh, từ nhỏ đã được cưng chiều, hoàn toàn không đáng nhắc đến trong nhà họ Tiết.

Nếu như Tiết Minh đã không thể đe dọa đến bất cứ ai, sao người ta lại nhắm vào nó?

Đây là lần đầu tiên Tiết Khải gặp phải một vấn đề khó khăn như vậy, anh ta vẫn không biết em trai mình còn sống hay đã chết.

Vào ban đêm, Tiết Khải đã báo tin về sự mất tích của Tiết Minh cho bố mình.

"Minh nó mất tích rồi sao?"

Bố của Tiết Khải đã rất sốc, ông ta tức giận nói: "Con trai của Tiết Nguyên Bá này mà cũng có người dám làm hại sao?”

"Bố bớt giận!"

Tiết Khải vội nói: "Con cho rằng việc thằng Minh bị mất tích có lẽ không phải do gia tộc lớn nào gây ra. Cho dù là bị bắt thì cũng nên là con chứ không phải em ấy”.

"Nhưng bố đừng lo, con sẽ tiếp tục tìm kiếm tung tích của thằng Minh, cố gắng ngày mai tìm thấy em ấy”.

Nghe được những gì Tiết Khải nói, Tiết Nguyên Bá trầm giọng nói: "Được rồi, chuyện này giao cho con. Nếu trước mười hai giờ trưa ngày mai vẫn không có tin tức gì của thằng Minh, bố sẽ đích thân đưa người đến Giang Hải"

"Vâng thưa bố!”

Tiết Khải vội vàng đáp lại, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ rằng bố mình sẽ tới Giang Hải.

Nếu bố anh ta đến đây, việc lấy được Giang Bình hoàn toàn không phải là chuyện khó khăn gì.

Trong nháy mắt, đã là mười hai giờ trưa ngày hôm sau.

Tuy nhiên, Tiết Khải vẫn không tìm thấy tin tức gì về Tiết Minh, anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, Tiết Minh đã biến mất hai ngày rồi, khả năng gặp nạn là rất cao.

"Bố, con xin lỗi, con vẫn không tìm được em Minh!"

Sau cùng, Tiết Khải đã gọi lại cho bố mình.

"Bố sẽ đưa người tới Giang Hải ngay!"

Tiết Nguyên Bá chỉ nói một lời rồi cúp điện thoại.

Dương Thanh không hề hay biết rằng cái chết của Tiết Minh lại mang đến uy hϊế͙p͙ to lớn như vậy cho bản thân mình.

Lúc này tập đoàn Nhạn Thanh đang chuẩn bị công việc tiếp theo.

Năm giờ chiều, Dương Thanh nhận được điện thoại của Hàn Khiếu Thiên: "Cậu Thanh, con trai thứ ba của chủ Vương tộc họ Tiết là Tiết Nguyên Bá đã đích thân mang người tới Giang Hải rồi”.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play