Lúc này, trong đại sảnh tầng một rộng lớn đông nghịt người.

Một trăm người mà Thái Hữu Vi dẫn tới đây bị dồn hết vào giữa, điều khiến người nhà họ Thái tuyệt vọng chính là, những người do Dương Thanh gọi đến đều có vóc dáng cao to.

Nếu đánh nhau thật, ba bố con nhà họ Thái chỉ có thể chết ở nơi này.

Câu "Ông thấy một nghìn anh em của tôi thế nào" từ Dương Thanh đã khiến Thái Hữu Vi choáng váng.

"Rốt cuộc cậu là ai?"

Tuy Thái Hữu Vi rất sợ hãi nhưng cũng không dám thể hiện ra, chỉ nghiêm nghị hỏi.

Nhưng khí thế hống hách của ông ta đã biến mất hẳn.

"Ông chưa điều tra rõ xem tôi là ai mà đã dám dẫn người tới đây đánh tôi à?", Dương Thanh hỏi với vẻ dí dỏm.

Thái Văn đang nằm trêи cáng cứu thương sợ tái mặt, người run lẩy bẩy.

Hắn ta cứ tưởng có bố mình ra mặt rồi, ngay cả người thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng không dám đối đầu với họ, nhưng bây giờ Dương Thanh mới gọi một cú điện thoại, chỉ sau mười phút, một nghìn người đã xuất hiện ở đây.

Nếu hắn ta vẫn chưa biết mình đã đắc tội với nhân vật lợi hại hơn cả tám nhà quyền thế ở Yến Đô thì đúng là ngu xuẩn.

Thái Quang đang đứng cạnh Thái Hữu Vi cũng thấp thỏm, vô thức lùi về sau một bước, sợ mình trở thành kẻ đứng mũi chịu sào.

"Chuyện hôm nay hoàn toàn là hiểu lầm, xin cậu nương tay cho, sau này, chắc chắn tôi sẽ đưa thằng con trời đánh kia và lễ trọng tới tận nhà xin lỗi".

Thái Hữu Vi cũng không phải người bình thường, sau khi biết mình không thắng nổi Dương Thanh thì nhún nhường ngay.

Dương Thanh lắc đầu: "Không được!"

Nghe thấy thế, sắc mặt Thái Hữu Vi càng thêm khó coi. Ông ta đã nghĩ đến việc Dương Thanh sẽ không dễ dàng tha cho họ nhưng lại không cam lòng, muốn thử xem sao, kết quả vẫn thế.

"Cậu ra giá đi!", Thái Hữu Vi chợt nói.

Dương Thanh hơi sửng sốt rồi mới hiểu ý đối phương, ông ta đang định bỏ tiền cho yên chuyện.

Đến giờ Trần Anh Hào đang đứng sau Dương Thanh mới hoàn hồn, nhất là khi trông thấy đám người đông nghịt, anh ta thấy máu trong người cũng sôi trào theo.

Anh ta đã đến Yến Đô một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết việc Dương Thanh gọi được một nghìn người chỉ trong mười phút có ý nghĩa gì.

Dương Thanh đã nói muốn cho nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái, anh ta cứ tưởng Dương Thanh đùa, nhưng giờ anh ta đã hiểu, Dương Thanh không đùa mà thực sự có khả năng làm thế.

"Chẳng phải ông vừa nói nắm đấm của ai lớn hơn thì lời người đó nói chính là đạo lý ư? Sao giờ lại bảo tôi ra giá thế?", Dương Thanh mỉm cười.

Trong mắt Thái Hữu Vi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông ta cắn răng: "Tôi nhận thua!"

Nếu Thái Hữu Vi quỳ xuống xin tha ngay, có lẽ Dương Thanh sẽ không coi ông ta ra gì, nhưng đến nước này mà ông ta vẫn định dùng tiền để mua sự an toàn, cũng không phải kẻ tầm thường đâu.

Nhưng trước giờ Dương Thanh chưa bao giờ nương tay với những ai định giết mình.

"Thái Hữu Vi, chẳng phải vừa nãy ông còn vênh váo nói sẽ khiến cậu Thanh sống không bằng chết ư? Sao giờ đã nhận thua rồi?"

Sau khi do dự mấy giây, rốt cuộc Trần Anh Hào cũng đứng dậy, chế giễu: "Nếu tôi không đoán sai, chắc đây là kế hoãn binh của ông nhỉ? Ông định né đi trước rồi về gọi thêm người tới đây để đối phó với cậu Thanh đúng không?"

"Mày là ai? Mày cũng có tư cách nói chuyện với ông đây à?", Thái Hữu Vi tức giận quát.

Ông ta là người thừa kế nhà họ Thái, sắp lên nối nghiệp, nhà họ Thái nắm giữ gần nửa chốn ăn chơi ở Yến Đô, ông ta cúi đầu trước Dương Thanh cũng vì bất đắc dĩ, nhưng ông ta sẽ không coi một thanh niên như Trần Anh Hào ra gì.

"Nếu không có nhà họ Thái, ông là cái thá gì chứ?"

Trần Anh Hào mỉa mai, trong mắt không hề có vẻ e dè.

Nếu Dương Thanh không ở đây, đừng nói là bốp chát với Thái Hữu Vi, cho dù đang ở trước mặt Thái Văn và Thái Quang, anh ta cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

Trong mắt Thái Hữu Vi lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Anh Hào: "Nhãi ranh, tao nhớ mày rồi, chắc chắn mày sẽ hối hận!"

Dù sao Trần Anh Hào cũng tới từ Châu Thành nhỏ bé, khí thế không thể hơn được Thái Hữu Vi.

Lúc này anh ta bỗng thấy vô cùng sợ hãi.

Trừ khi nhà họ Trần có thể thay thế nhà họ Thái thật, bằng không, chắc chắn nhà họ Thái sẽ không tha cho nhà họ Trần.

Dương Thanh chỉ cười chứ không nói gì, cũng không định đứng ra giúp Trần Anh Hào, anh ta vẫn cần rèn luyện thêm.

Nhà họ Trần là gia tộc trung thành với anh, Trần Anh Hào là người thừa kế đời thứ ba, cần phải được bồi dưỡng.

"Trần Anh Hào, gan chó của mày lớn thật đấy, mày tưởng mày có chỗ dựa rồi là có thể vênh váo trước mặt bố tao ư?"

Thái Văn đang nằm trêи cáng nghiến răng nghiến lợi: "Tao nói cho mày biết, ngay cả ông nội mày cũng không có tư cách nói chuyện với bố tao, rõ chưa?"

Thái Văn và Trần Anh Hào vốn có quen biết, đương nhiên hắn ta cũng biết rõ tình hình của nhà họ Trần.

Mắt Trần Anh Hào lập tức đỏ ngầu, anh ta chỉ vào Thái Quang, tức giận quát: "Mày cứ thử đụng đến một cọng tóc của những người bên cạnh tao xem!"

"Ha ha ha, Trần Anh Hào, mày đang sợ à?"

Thấy dáng vẻ tức giận của Trần Anh Hào, Thái Quang cười ha hả: "Nếu sợ thì mày quỳ xuống xin tao đi!"

"Xin mày á? Đừng hòng!", Trần Anh Hào nén giận, cười lạnh.

Tuy Trần Anh Hào hơi mất bình tĩnh, nhưng anh ta làm được thế này đã khiến Dương Thanh rất hài lòng.

"Anh Hào, anh muốn đánh hắn ta không?", Dương Thanh chợt hỏi.

Trần Anh Hào thoáng sửng sốt, trong mắt lóe lên vẻ hung tợn rồi lập tức gật đầu: "Muốn!"

"Nếu đã muốn thì anh qua đó, đánh cho hắn ta quỳ xuống xin tha đi", Dương Thanh cười híp mắt.

Trần Anh Hào lập tức sững sờ, Dương Thanh đang bảo anh ta đi một mình đến trước mặt một trăm cao thủ nhà họ Thái rồi đánh Thái Quang ư?

"Nếu anh sợ thì xem như tôi chưa nói gì!", Dương Thanh vẫn mỉm cười.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play