CHƯƠNG 604: DỐC SỨC ĐÁNH

Bàng Thúy Diễm nhìn bóng lưng to lớn trước mặt, trong lòng có cảm giác an toàn.

Cô ta đột nhiên cảm thấy chỉ cần có Dương Chấn, không ai có thể bắt nạt được mình.

“Mày … mày dám ra tay!”

Thái Quang rùng mình nói.

Đôi mắt Thái Văn đầy vẻ ngưng trọng, địa vị của anh ta trong nhà họ Thái cao hơn Thái Quang rất nhiều, phương diện anh ta tiếp xúc cũng rộng hơn, thân thủ của Dương Chấn khiến anh ta có cảm giác vô cùng khủng hoảng.

“Mày rốt cuộc là ai?”

Thái Văn đột nhiên hỏi.

Dương Chấn lãnh đạm nói: “Tôi là ai có liên quan gì đến chuyện này sao?”

Thái Văn nhướng mày, cho dù Dương Chấn có dễ dàng đánh bại cường giả của nhà họ Thái, nhưng anh ta cũng chỉ hơi lo lắng mà thôi.

Chỉ cần Dương Chấn không phải là thành viên của Yên Đô Bát Môn, thì đó không phải là một vấn đề khó khăn đối với anh ta.

Vừa rồi, hình như anh ta có nghe thấy nhóm người Thạch Bằng gọi tên của Dương Chấn, trong Yên Đô Bát Môn, không có một người nào mang họ Dương cả.

“Cậu Văn, chúng tôi hoàn toàn không quen thằng nhóc kia, ngài đừng trách chúng tôi!”

“Đúng vậy, chúng tôi đưa bạn gái đi ăn tối. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cậu ta.”

“Giữa chúng tôi không những không có bất kì giao tình gì, mà ngược lại còn có mâu thuẫn rất lớn. Nếu không phải cậu Văn tới, chúng tôi vốn định không bỏ qua cho cậu ta.”

Nhóm người Lương Vũ thấy vậy thì vội vàng lên tiếng, cố gắng vạch rõ mối quan hệ của họ với Dương Chấn.

Theo họ thấy, Dương Chấn đánh người của nhà họ Thái chính là đang tìm cái chết, họ sợ rằng gia tộc của họ cũng sẽ bị liên lụy vì Dương Chấn.

Dương Chấn khinh thường liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Cũng chỉ là một lũ chó mà thôi, muốn kết giao quan hệ với tôi, không có cửa đâu.”

“Dương Chấn, mày cứ kiêu ngạo phách lối đi! Đắc tội với người của cậu Văn rồi, cho dù mày có mười cái mạng cũng không đủ!”

Lương Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Từ lúc Dương Chấn chủ động vạch rõ quan hệ với bọn họ, anh ta đương nhiên không ngại chà đạp Dương Chấn lần nữa.

Thạch Bằng cũng chế nhạo nói: “Dương Chấn, tao sợ mày còn không biết cậu Văn là ai đấy? Tao nói cho mày biết, 90% tụ điểm ăn chơi của Yên Đô đều thuộc về nhà họ Thái, cho dù là Yên Đô Bát Môn cũng không dám khiêu khích nhà họ Thái.”

Nhà họ Thái rõ ràng chỉ có gần một nửa tụ điểm giải trí ở Yên Đô, nhưng qua lời Thạch Bằng, đã trở thành 90%, bốc phét đến mức độ đó, anh ta đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Tiêu Đạt Việt cũng không muốn từ bỏ cơ hội để vạch rõ quan hệ với Dương Chấn, liền nói: “Cậu Văn là cậu ấm nhà họ Thái, là chủ nhân tương lai của nhà họ Thái, tao khuyên mày nên quỳ xuống cầu xin. Cậu Văn sẽ thương xót mà buông tha cho cái mạng chó này của mày.”

Dương Chấn hờ hững liếc nhìn bọn họ, sau đó thu hồi ánh mắt, cãi nhau với mấy con chó đó, không phải là tự hạ thấp thân phận sao?

“Thằng nhóc, giờ đã biết tao là ai chưa?”

Thái Văn thích thú khi được đám người Thạch Bằng nịnh nọt, liếc mắt nhìn Dương Chấn nói: “Bạn gái của mày xinh đẹp như vậy, giờ tao cho mày thêm một cơ hội để rời đi. Bây giờ cút mau, xem như tao chưa nói gì.”

“Nhiều lời thế làm gì!”

Dương Chấn lắc đầu đầy bất lực.

“Thúy Diễm, bây giờ em muốn làm gì nhất?” Dương Chấn đột nhiên nhìn Bàng Thúy Diễm và hỏi.

Bàng Thúy Diễm sững sờ một lúc, sao lúc này Dương Chấn lại hỏi cô ta để làm gì.

“Cứ nói thoải mái!” Dương Chấn cười nói.

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Dương Chấn, lo lắng của Bàng Thúy Diễm hoàn toàn biến mất, cô ta liếc nhìn Thái Quang rồi nói: “Tôi muốn tát anh ta!”

“Bạch!”

Ngay khi Thúy Diễm vừa dứt lời, đột nhiên vang lên tiếng tát, kèm theo đó là một bóng người bay ra.

Dương Chấn vẫn đang ở cạnh Thúy Diễm lúc nãy, hiện giờ đã xuất hiện ở chỗ Thái Quang vừa đứng, mà Thái Quang, lại bị anh tát một bạt tai.

Nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ.

Một cái tát của Dương Chấn, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, khiến hai chiếc răng cửa của Thái Quang bị văng ra ngoài.

“A…”

Miệng Thái Quang đầy máu, đau đớn hét lên: “Anh, em muốn giết chết cậu ta, em muốn cậu ta chết!”

Lúc anh ta nói chuyện, giọng nói không rõ ràng, đương nhiên là do bị mất hai chiếc răng cửa nên gió lọt vào.

Thái Văn lúc này mới hoàn hồn trở lại, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Dương Chấn, mày dám đánh em trai tao, chính là muốn tìm cái chết!”

Vừa dứt lời, anh ta đã lấy ra một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm, nhắm thẳng vào đầu Dương Chấn.

Nhìn thấy Thái Văn lấy súng ra, Bàng Thúy Diễm suýt bị dọa khóc, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Nhiếp Giang và Châu Hân cũng căng thẳng, không biết phải làm sao.

Trương Nhiên lại chế nhạo: “Thằng khốn, mày dám tát cậu Quang, mày thật sự muốn chết rồi! Nhưng cho dù mày đánh được, thì sao? Cậu Văn có súng, mày có giỏi thì đánh nữa đi?”

Vẻ mặt của nhóm người Lương Vũ như đang xem kịch, họ gai mắt Dương Chấn từ lâu rồi, bây giờ Dương Chấn càng làm càn, thì càng khiến cho Thái Văn giận giữ với Dương Chấn hơn, tốt hơn hết là giết chết Dương Chấn.

Dương Chấn không một chút sợ hãi, mà là cau mày, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh nên bỏ cây súng này xuống, thứ này mà có thể giết được tôi, thì không biết tôi đã chết biết bao nhiêu lần rồi.”

Đã lâu rồi, Dương Chấn không động đến sát niệm.

Lúc này, bị người ta chĩa súng vào đầu, sát ý của anh dường như muốn bộc phát.

“Đang xảy ra chuyện gì vậy!”

Lúc này, một giọng nói bất mãn đột nhiên vang lên, sau đó nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi vạm vỡ bước vào.

“Anh Hào, anh đến đúng lúc lắm. Tên kia có mắt như mù, đánh người của tôi thì cũng thôi đi, còn dám đánh cả em trai tôi.”

Nhìn thấy người đến, giọng điệu và thái độ của Thái Văn rất tốt.

“Khốn kiếp! Con chó này chui đâu ra, ngay cả người của cậu Văn cũng dám…”

Người thanh niên còn chưa nói xong, thì đột nhiên im bặt, bởi vì anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt của Dương Chấn, lời tiếp theo cũng chỉ nuốt trở lại.

“Chính là con chó này, Anh Hào, em trai của tôi bị người ta đánh trên đại bàn của anh. Chuyện này, anh phải xử lý giúp tôi chứ?”

Thái Văn nhìn người thanh niên và nói.

Anh ta không ngại giết Dương Chấn ở đây, nhưng anh ta cảm thấy Dương Chấn rất nguy hiểm, anh ta cũng lo nếu giết Dương Chấn sẽ khiến anh ta gặp nhiều phiền toái.

Nhưng nếu anh ta có thể mượn đao giết người, ngược lại không cần bận tâm.

“Bốp!”

Đột nhiên một cái tát mạnh vào mặt vang lên.

Chính là người thanh niên vừa đến, cái tát vừa rồi là tát vào mặt Thái Văn, khiến mọi người đều ngẩn ra.

Thái Văn cũng ngẩn ra, còn chưa kịp định thần lại, ngơ ngác hỏi: “Trần Anh Hào, anh đánh tôi làm gì?”

“Bốp!”

Đối phương lại tát vào mặt Thái Văn một cái nữa, rống lên: “Tôi đánh anh đấy. Ngay cả anh Dương mà anh cũng dám đắc tội, muốn chết sao?”

Giọng của Trần Anh Hào trầm xuống, những người đàn ông vạm vỡ phía sau anh ta bước tới và ngay lập tức bao vây Thái Văn.

“Đánh cho tôi! Đánh chết!”

Trần Anh Hào ra lệnh, những người đàn ông to lớn bắt đầu đấm đá vào người Thái Văn.

“Dương … anh Dương, anh … anh muốn đến nhà hàng Trần thị, sao không báo trước với tôi? Nếu biết anh ở đây, tôi nhất định sẽ đích thân đến đón anh!!”

Trần Anh Hào run rẩy nói, thái độ cực kỳ nịnh nọt, đứng trước mặt Dương Chấn, dáng vẻ vô cùng kính cẩn như một con chó.

Đám người Bàng Thúy Diễm lúc này đều sững sờ.

Đại nhân vật Thái Văn ở trong mắt bọn họ lúc này đang bị vây đánh, đều là bởi vì Dương Chấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play