Chương 3877

Giờ cô ta không còn sức để khóc nữa, chỉ nghĩ đến mẹ mình.

Bao năm qua, Lục Văn Tĩnh vẫn luôn chăm sóc cô ta, cho dù cô ta muốn làm gì, Lục Văn Tĩnh cũng ủng hộ.

Có thể nói, nguyên nhân rất lớn giúp cô ta trở thành ngôi sao nổi tiếng là nhờ sự ủng hộ của Lục Văn Tĩnh.

Nhưng giờ Lục Văn Tĩnh đã chết, người thân duy nhất trên đời của cô ta cũng không còn.

“Hạ Hà, cô đừng buồn nữa, sau khi cô trở thành thiếp của cậu chủ Trần, địa vị của cô cũng sẽ tăng lên, sau này, ngay cả ông cũng phải nể mặt cô đấy”.

Lúc này Hà San bước đến, nhìn Hạ Hà, nói.

Trong mắt cô ta hiện rõ vẻ thù hằn, một khi Hạ Hà trở thành thiếp của gia tộc Cổ Võ họ Trần, thân phận cũng sẽ cao hơn, sau này cô ta không thể ngẩng mặt lên trước Hạ Hà nữa.

Cô ta vẫn luôn muốn trở thành người phụ nữ của dòng chính thuộc thế gia Cổ Võ nào đó, khi Trần Dương chọn thiếp, cô ta cũng có mặt nhưng không được Trần Dương chọn.

Hạ Hà không quan tâm đ ến Hà San, nhìn về phía trước bằng ánh mắt đờ đẫn.

Thấy Hạ Hà không quan tâm đ ến mình, Hà San vốn đã đố kỵ càng tức giận hơn, không khỏi giận dữ nói: “Hạ Hà, cô giả vờ thanh cao làm gì thế? Được cậu chủ Trần coi trọng là vinh dự của cô, cô biết có bao nhiêu cô gái muốn trở thành thiếp của cậu chủ Trần không hả?”

“Cô đừng không biết điều nữa, cứ ngoan ngoãn đồng ý làm thiếp của cậu chủ Trần thì sau này còn có thân phận cao quý ở Trung Châu, bằng không, cô chẳng là cái thá gì hết”.

“Cô trả lời tôi xem rốt cuộc cô có muốn làm thiếp của cậu chủ Trần không, để tôi còn bảo bố tôi nữa”.

Lần này, cuối cùng ánh mắt trống rỗng của Hạ Hà cũng có sự thay đổi, cô ta bỗng nhìn Hà San bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Kể từ hôm nay, tôi không liên quan gì tới nhà họ Hà nữa! Muốn làm thiếp cho Trần Dương thì cô đi mà làm!”

Hạ Hà nói rồi đứng dậy, bước từng bước về phía Hà San.

Hà San chưa bao giờ thấy Hạ Hà quyết liệt như thế, cô ta không khỏi rùng mình, nhìn Hạ Hà đang bước từng bước về phía mình, vô thức lùi lại, vừa lùi vừa run rẩy nói: “Hạ Hà, cô định làm gì?”

“Tôi cảnh cáo cô, đây là nhà họ Hà, cô đừng hòng làm bậy, hơn nữa ông nội đã ra lệnh cho bố tôi nghĩ cách thuyết phục cô trở thành người phụ nữ của Trần Dương, tôi chỉ tới khuyên cô theo lời bố tôi thôi”.

Mãi đến khi không lùi được nữa, Hà San bắt buộc phải đứng lại.

Lúc này, Hạ Hà đã bước tới chỗ cô ta, nhưng Hạ Hà không nhìn Hà San mà kéo cánh cửa bên cạnh Hà San ra, đi ra ngoài.

Hà San thở phào, nhìn theo bóng lưng Hạ Hà, cắn răng, đuổi theo.

Hà San vội xông lên trước, chắn đường Hạ Hà, tức giận nói: “Hạ Hà, cô định đi đâu? Đứng lại cho tôi!”

Hạ Hà không quan tâm đ ến Hà San, vẫn bước từng bước về phía trước, nhanh chóng tới trước mặt Hà San.

Thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ Hà, Hà San lập tức luống cuống, thầm sợ hãi.

Nhưng cô ta vẫn phải nén sợ: “Hạ Hà, ông nói cô phải làm thiếp của Trần Dương, bằng không, chắc chắn cô sẽ hối hận đấy”.

“Bốp!”

Hạ Hà giơ tay tát mạnh vào mặt Hà San.

Hà San sững sờ, hình như không ngờ Hạ Hà lại dám tát mình.

Hà San run rẩy nói: “Cô… cô dám đánh tôi ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play