Chương 3391

“Cậu dám!”

Cảm nhận được sát khí của Đỗ Khắc với Kim Huy, Đỗ Bá lập tức giận dữ đứng phắt dậy, định xông lên cứu người nhưng đã muộn.

Đỗ Khắc đã xông tới trước mặt Kim Huy, vung tay đấm vào đầu Kim Huy, nếu ông ta đánh trúng, chắc chắn Kim Huy sẽ chết.

Ngay cả Kim Huy cũng không ngờ Đỗ Khắc lại bất ngờ phát huy thực lực mạnh mẽ đến vậy, còn định giết ông ta.

Đúng lúc này, một người thanh niên bỗng chắn trước mặt Kim Huy như bóng ma, giơ tay đấm về phía trước.

“Ầm!”

Tiếng xương gãy và tiếng va chạm vang lên, nắm đấm của Đỗ Khắc lập tức vỡ vụn, người Đỗ Khắc cũng như diều đứt dây, bay ra xa mười mấy mét, nặng nề rơi xuống trước mặt Đỗ Thất đang quan sát trận chiến.

Sau khi ngã xuống đất, Đỗ Khắc còn không có sức để bò dậy, nắm tay phải ông ta be bét máu, nát đến mức không thể nát hơn.

“A… Tay tôi… tay tôi gãy rồi…”

Đỗ Khắc rú lên thảm thiết, giọng ông ta vang vọng khắp sân đấu võ của Võ Tông.

Các cao thủ đang có mặt đều vô cùng kinh hãi, bởi người đang đứng giữa sân đấu võ lúc này chính là Dương Chấn, trông anh trẻ thế mà chỉ cần một đấm để đánh bay Đỗ Khắc.

Kim Huy đứng im, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hãi.

Ông ta biết rõ đòn tấn công vừa rồi của Đỗ Khắc mạnh đến đâu, thậm chí ông ta còn không có cả cơ hội né tránh, không ngờ Dương Chấn bỗng xuất hiện, ngăn đòn tấn công của Đỗ Khắc thay ông ta.

Tức là người thanh niên trước mặt ông ta đã có thực lực đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi à?

“Cậu Chấn!”

Lúc này, Đỗ Trọng cũng hoàn hồn, lập tức hô lên kinh ngạc, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.

Đỗ Bá cũng dần hoàn hồn, mỉm cười nhìn Dương Chấn: “Rốt cuộc cháu cũng về tới Võ Tông, nếu vẫn không về, suất của cháu sẽ bị hủy đấy”.

Dương Chấn áy náy nhìn về phía Đỗ Bá: “Xin lỗi bác, cháu tới muộn!”

Đỗ Bá cười lớn: “Tới vừa đúng lúc!”

Lão ta nói rồi nhìn về phía Đỗ Thất với vẻ nghiền ngẫm, cười ha hả: “Chú Thất, có phải ván cược giữa chúng ta đã có kết quả rồi không?”

Đỗ Thất không trả lời Đỗ Bá, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Chấn, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.

Áp lực khủng khiếp ập tới chỗ Dương Chấn.

Ngay sau đó, Dương Chấn cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè lên mình.

Dương Chấn không chịu yếu thế, đối mặt với đối phương, không hề chịu thua trước áp lực từ đối phương.

Đỗ Thất cao giọng quát: “Nếu cậu đã gia nhập Võ Tông thì chính là người của Võ Tông, thế mà lại đi đánh lén, đồng thời ra tay ác độc như thế với đồng môn, cậu biết tội của cậu chưa?”

Dương Chấn cười khẩy: “Tội á? Tôi có tội gì? Đánh lén ra sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play