Chương 1910:

“Trước khi đi, Hoài Trấn còn cố tình thể hiện ý tốt, ám chỉ răng chúng ta có thể tranh giành quyền làm chủ ở Thiện Thành, phủ Hoài Thành sẵn lòng giúp đỡ nhà họ Đinh”.

Đinh Xương lập tức giật mình: “Anh cả, anh đồng ý rồi à?”

Trong mắt Định Vũ lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta nhìn chäm chăm vào Đỉnh Xương: “Em không thấy địa bàn của nhà họ Đinh hơi nhỏ à?”

Định Xươngnghiêm nghị nói: “Anh cả, rõ ràng phủ Hoài Thành muốn mượn tay chúng ta để đối phó với Mục phủ, Hoài Thành và Thiện Thành ở gần nhau, bây giờ trong Hoài Thành, Dược Vương Cốc đã bị phủ Hoài Thành thâu tóm, nghe nói ngay cả Dược Vương cũng đã phục tùng thành chủ Hoài Thành”.

“Có thể nói, bây giờ phủ Hoài Thành đã năm hết quyền lực ở Hoài Thành, mà Thiện Thành chúng ta lại ở gần Hoài Thành, chắc chắn phủ Hoài Thành muốn mở rộng phạm vi thế lực của mình, chúng ta không thể hợp tác với họ!”

“Hơn nữa, thực lực của Mục phủ hết sức khó lường, tuy chân của Mục thành chủ què, nhưng không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh tới mức nào, bây giờ nếu khai chiến với Mục phủ, phần thăng của chúng ta gần như bằng không!”

Đinh Vũ híp mắt nhìn chằm chằm vào Định Xương băng ánh mắt nóng rực, mở miệng nói: “Em nói… nếu chúng ta đạt được con dao găm linh khí kia thì sao?”

Đỉnh Xương sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.

Đối với bất cứ gia tộc nào, một thanh linh khí có thể thay đổi số phận của cả gia tộc đó.

Chẳng hạn như Dương Chấn, tuy anh mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng lại có thể phá vỡ lớp phòng ngự của cao thủ sở hữu sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ khi sử dụng linh khí.

Nếu trong tay Đinh Vũ cũng có một thanh vũ khí như thế thì sao?

Với thực lực Siêu Phàm Cửu Gảnh trung kỳ của Đinh Vũ, nếu có thêm dao găm linh khí, lão ta có thể đánh một trận với cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Nhưng ánh mắt nóng rực của Đinh Xương nhanh chóng biến mất.

Lão ta nhìn Đinh Vũ: “Anh cả, chắc chản phủ Hoài Thành đuổi giết Dương Chấn vì con dao găm đó, sao chúng ta có thể tranh với phủ Hoài Thành được?”

Đinh Vũ lắc đầu: “Phủ Hoài Thành không biết chuyện Dương Chấn có linh khí”.

Đỉnh Xương hỏi với vẻ khó hiểu: “Không biết ư? Sao có thể chứ? Nếu không biết trong tay Dương Chấn có linh khí, sao họ lại trả giá đắt như thế để đuổi giết Dương Chấn vậy?”

Đỉnh Vũ nói: “Trước đó khi Hoài Trấn đến nhà họ Đỉnh chúng ta, cậu ta muốn tìm em cũng vì không biết giữa em và Dương Chấn đã xảy ra chuyện gì. Cậu ta nghĩ em có thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, còn cao thủ bên cạnh Dương Chấn đã bị thành chủ Hoài Thành đánh trọng thương, hai người bị thương nặng không thể là đối thủ của em được”.

“Thế nên cậu ta mới tìm em để làm rõ chuyện này, rõ ràng cậu ta cũng không biết Dương Chấn đang sở hữu dao găm linh khí, nếu biết, phủ Hoài Thành đã không treo thưởng cả chục tỷ, huy động thế lực khắp nơi đi đuổi giết Dương Chấn, mà thành chủ Hoài Thành đã đích thân ra mặt rồi”.

“Với thực lực đạt đến cấp bậc như thành chủ Hoài Thành, một khi có linh khí trong tay, khắp Chiêu Châu, còn ai là đối thủ của ông ta chứ?”

Nghe thấy Đinh Vũ nói thế, Đinh Xương hiểu ngay, bèn nói: “Tức là chỉ chúng ta biết Dương Chấn đang năm giữ linh khí à?”

Đỉnh Vũ gật đầu: “Chắc vậy, băng không cậu ta đã bị thế lực ở kháp nơi đuổi giết từ lâu rồi”.

Sự lo lăng trong mắt Đinh Xương vẫn không giảm, lão ta nói: “Anh cả, cho dù chỉ mình chúng †a biết trong tay Dương Chấn có dao găm linh khí, sao chúng ta có thể kết luận sau lưng cậu ta không có thế lực mạnh mẽ nào chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play