Chương 2764:

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Đúng! Chỉ cần anh có thể duy trì trạng thái này, cổ trùng Vô Tâm sẽ bị rơi vào trạng thái ngủ đông, sẽ không gây thương tổn cho anh được”.

“Có điều, anh có chắc mình có thể duy trì trạng thái này lâu dài sao?”

Dương Chấn lắc đầu, thành thực đáp: “Anh nhận ra là, anh có thể dùng biện pháp kích hoạt huyết mạch để ngăn cản cổ trùng Vô Tâm gây thương tổn cho mình, nhưng anh phải bảo trì trạng thái này liên tục”.

“Loại trạng thái này không thể duy trì lâu dài, hơn nữa, nếu cứ duy trì ở trạng thái kích hoạt huyết mạch thì cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể anh”.

Nghe vậy, Ngải Lâm lo âu nói: “Tiểu Uyển, em có biện pháp nào lấy được cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu ấy ra không?”

Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Em còn đang nghiên cứu, nhưng gần như không có cách nào lấy được cổ trùng Vô Tâm ra cả, em đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, vấn không tìm ra bất kì cách nào hữu hiệu”.

Ngải Lâm không cam lòng hỏi: ‘Không có cách nào khác sao? Ví dụ như dùng thuốc, ép cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu ấy ra?”

Phùng Tiểu Uyển nói: “Em đang nghiên cứu, tạm thời chưa có bất kì kết quả gì”.

Dương Chấn thấy sắc mặt hai cô đều hết sức nặng nề, bèn cười an ủi: “Yên tâm đi, tạm thời anh còn có thể duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch thế này, một con cổ trùng Vô Tâm cỏn con mà thôi, không thể lấy được mạng anh đâu”.

Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói với Dương Chấn: ‘Anh Chấn, anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ tìm mọi cách để giúp anh giải quyết con cổ trùng này”.

Dương Chấn lại lắc đầu, nhìn về phía Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh.

Anh nghiêm túc nói: “Tạm thời anh còn có thể đè ép con cổ trùng này khiến nó không thể gây thương tổn cho anh, cho nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Em hãy tìm cách đánh thức ý thức của Mã Siêu trước đã, anh lo rằng nếu cậu ấy rơi vào trạng thái này quá lâu thì dù về sau có thể khôi phục cũng sẽ bị mất đi một phần kí ức”.

Phùng Tiểu Uyển gật đầu: ‘Anh yên tâm, vấn đề của anh Siêu, em đã có phương hướng rồi, không bao lâu nữa là có thể đánh thức anh ấy, hiện tại anh mới là người đang gặp nguy hiểm thực sự, một khi anh gặp chuyện không may, tất cả bọn em đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Ngải Lâm cũng nói: “Tiểu Uyển nói đúng đấy, nếu cậu có chuyện gì, những người sống dựa vào cậu như chúng tôi đây chỉ e sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng cả”.

Dương Chấn chợt cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai trở nên nặng nề hơn, anh nghiêm nghị nói: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người!”

“Vậy thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tu luyện trước đã”.

Nói xong, anh quay đầu định bước đi.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một giọng nói quen thuộc vắng vào: ‘Cậu Chấn, chúng tôi có thể vào được không?”

Nghe thấy giọng nói này, Dương Chấn hơi sửng sốt, Phùng Tiểu Uyển lập tức vui mừng reo lên: “Ông Tống Tả và ông Tống Hữu về rồi!”

Vừa nói, cô ta vừa chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy hai anh em họ Tống đứng đó.

“Ông Tả, ông Hữu, hai ông sao vậy?”

Hai người vừa bước vào, Phùng Tiểu Uyển kêu lên kinh ngạc, vội vàng bước tới đỡ hai anh em họ Tống.

Hai anh em họ Tống đã lấm máu khắp người, sắc mặt trắng bệch, nhìn là biết đã bị thương nặng.

Dương Chấn cũng vội tới bên cạnh hai ông lão, anh nhanh chóng phát hiện cả hai đều đã mất sạch tu vi võ thuật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play