Chương 2392:

 

“Gảm ơn bối Con cảm ơn bố!”, Đường Bác kích động đến nói chuyện không còn mạch lạc.

 

Đường Đức Vũ võ mạnh vào bả vai ông ta, vẻ mặt chân thành nói: “Tương lai của nhà họ Đường phải dựa vào con rồi”.

 

Đường Bác hai mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dương Chấn đầy vẻ cảm kích.

 

Chỉ là Dương Chấn lại không để ý tới người nhà họ Đường nữa, mà dẫn một đám cao thủ tiếp tục đi về phía Hoàng phủ họ Diệp.

 

Người nhà họ Đường vội vàng rời khỏi Hoàng phủ họ Điệp, đến khi trở lại nhà Đường, Đường Hải mới không cam lòng hỏi: “Bố, thằng ranh đó rốt cuộc là ai?”

 

Đường Chấn và Đường Bác, còn cả Đường Ức Nhu đều chờ mong nhìn về phía Đường Đức Vũ.

 

Đường Đức Vũ mặt vô cùng nghiêm nghị, yên lặng một lát mới nghiêm giọng nói: “Cậu ấy là Dương Chấn đến từ Yến Đôi!”

 

“Cái gì?”

 

“Cậu ta lại chính là Dương Chấn đã khiến hai cao thủ Siêp Phàm Cảnh bỏ chạy mất dạng ở Yến Sơn của Yến Đô kia sao?”

 

Mọi người đều sợ ngây người.

 

Đường Ức Nhu bỗng nhớ ra lúc trước khi xuống máy bay, cô ta luôn miệng khuyên Dương Chấn rời đi, còn nhớ cảnh mình muốn bảo vệ Dương Chấn thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

 

Lúc ấy, cô ta còn nói muốn giúp Dương Chấn xử lý chuyện Hoàng thành Diệp, kết quả anh lại nói muốn lật đổ Hoàng tộc họ Diệp. Cô ta vỗn chỉ cho là nói đùa, không ngờ lại là thật.

 

“Ức Nhu, lần này cậu Chấn có thể bỏ qua cho nhà họ Đường đều là vì nể mặt cháu. Ông thấy Dương Chấn chắc chắn là có ý với cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này đấy!”

 

Đường Đức Vũ nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói đầy ám chỉ.

 

Nghe Đường Đức Vũ nói xong, hai bên má Đường Ức Nhu ửng đỏ.

 

“Ông nội, không phải như ông nghĩ đâu”.

 

Đường Ức Nhu vội vàng giải thích, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Dương Chấn, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa với thân phận và thực lực của anh ấy, muốn người phụ nữ như thế nào mà không có? Sao có thể thích cháu được?”

 

Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Đường, biết rõ có một ngày mình sẽ trở thành vật hy sinh để gia tộc kết thông gia. Vì biết rõ điều này, cho nên từ nhỏ cô ta đã cố găng khiến mình trở nên xuất sắc hơn, là vì không để mình trở thành vật hy sinh như thế.

 

Nhưng cô ta không ngờ rằng dù mình có giỏi đến mức nào cũng không thể thoát khỏi số phận, mãi đến khi nấy, một câu nói khi thuận miệng của Dương Chấn đã giúp cô ta.

 

Dù cô ta không thể nói là mến mộ Dương Chấn, nhưng khi biết anh là Dương Chấn một mình khiến hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh chạy trối chết ở Yến Sơn Yến Đô, cô ta cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ.

 

Đương nhiên nếu Dương Chấn chịu chấp nhận cô ta, cô ta cũng nguyện ý trở thành người phụ nữ của Dương Chấn.

 

Dương Chấn thì không hề suy nghĩ nhiều như thế, anh nói chuyện giúp Đường Ức Nhu trước mặt Đường Đức Vũ là vì cô gái này tốt bụng, khiến anh cảm thấy rất đáng quý.

 

Chỉ thế mà thôi!

 

Lúc này, anh dẫn theo ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh, mười mấy cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong và bán bộ Siêu Phàm Cảnh, tấn công về phía điện Diệp Hoàng.

 

Nhưng chỉ cần là cao thủ đánh nhau với bọn họ đều sẽ bị giải quyết trong nháy mắt, không hề có ngoại lệ.

 

“Lão Hoàng Chủ, không xong rồi, mấy người Dương Chấn đã đến Thúy Viên, qua Thúy Viên sẽ đến điện Diệp Hoàng”.

 

Một tôi tớ trong điện Diệp Hoàng vội vàng đi vào, sợ xanh mặt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play