“Ông xã, em thấy cũng muộn rồi đấy, hay là anh đưa em về trước đi?”

Nhìn thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm của Dương Chấn và Trần Anh Hào, Tần Nhã hơi lo lắng.

Mặc dù Dương Chấn chẳng sợ gì nhưng cũng không muốn Tần Nhã sợ hãi, vì thế anh khẽ gật đầu: “Ừ! Anh đưa em về!”

“Này, giả vờ xong là muốn đi đấy à? Mày đã hỏi xem anh Hào có đồng ý hay không chưa?”

Dương Chấn và Tần Nhã vừa đứng dậy thì Vương Kỳ cũng đứng lên, chặn đường họ lại.

Lần này Trần Anh Hào không ngăn cản Vương Kỳ, anh ta vẫn chưa có được Tần Nhã, sao lại dễ dàng để hai người họ đi được?

Trịnh Mỹ Linh cũng liên tục cười giễu cợt: “Dương Chấn, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi anh Hào đi, chưa biết chừng anh Hào sẽ nể mặt chị họ tôi mà ha cho anh, nếu không hôm nay anh đừng hòng bước ra khỏi đây một bước!”

“Mỹ Linh, sao em có thể đối xử với anh rể như thế?”

Tần Nhã mắng Trịnh Mỹ Linh với vẻ mặt khó tin.

Mặc dù cô hiểu Trịnh Mỹ Linh rất ghét Dương Chấn, nhưng cô không ngờ Trịnh Mỹ Linh lại sẽ nói giúp người khác, thậm chí còn bắt Dương Chấn quỳ xuống xin lỗi.

“Chị họ, tôi cũng không giấu giếm chị, bữa cơm hôm nay là tôi tổ chức cho anh Hào, để tác hợp cho chị và anh Hào. Dương Chấn chỉ là một kẻ vô dụng ngu si, không có tư cách ở bên chị.”

Trịnh Mỹ Linh cũng chẳng che giấu nữa, cô ta cười lớn: “Anh Hào là ai, chị cũng biết đó, anh ấy không ngại chị là hàng qua tay, bằng lòng để chị làm người tình của anh ấy, sau này khi anh ấy kế thừa ngôi vị gia chủ cũng sẽ không bạc đãi chị!”

Tần Nhã ngơ ngàng, vế trước của Trịnh Mỹ Linh cô còn có thể nghe lọt, nhưng vế sau thì cô lại hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không.

Em họ từ nhỏ đã thích đi theo sau lưng mình lại nói cô là hàng qua tay, còn bảo cô làm người tình của Trần Anh Hào.

“Trịnh Mỹ Linh, em có biết mình đang nói gì không?”

Hai mắt Tần Nhã đỏ hoe, cô cắn răng hỏi.

Trịnh Mỹ Linh cười giễu: “Được rồi, chị đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, tôi nghĩ chắc hẳn chị đã hiểu những lời tôi vừa nói, chị nên thức thời một chút, đi theo anh Hào, tối nay ngủ cùng anh Hào một đêm, sáng mai sẽ có vô số đối tác chủ động đến nói chuyện hợp tác với chị.”

Cuối cùng Tần Nhã cũng hiểu Trịnh Mỹ Linh thật sự muốn “bán” cô cho người khác.

Cô cảm thấy trái tim mình như muốn nát tan.

Trước kia cô đối xử với cô ta rất tốt, khi cô ta học đại học, thậm chí cô còn thường xuyên cho cô ta tiền sinh hoạt.

Khi công ty cô ta gặp khó khăn nhất, Tần Nhã cũng giúp đỡ.

Nhưng bây giờ chính người em họ mà cô từng giúp đỡ lại sỉ nhục cô là hàng qua tay, còn muốn tống cô lên giường kẻ khác.

Trần Anh Hào cũng không nói gì ngăn lại, khuôn mặt luôn nở nụ cười của anh ta lúc này thật ghê tởm.

Kế hoạch ban đầu của Trịnh Mỹ Linh với anh ta là chuốc say Dương Chấn và Tần Nhã trước, sau đó Trịnh Mỹ Linh sẽ đích thân dâng Tần Nhã lên giường Trần Anh Hào.

Nhưng kết quả Dương Chấn không chịu chiêu này, anh không uống một giọt nào, cũng không cho Tần Nhã uống.

Bây giờ hai người sắp đi, Trịnh Mỹ Linh sốt ruột nên mới để lộ bộ mặt thật của mình trước mọi người.

Từ đầu đến cuối, Dương Chấn vẫn luôn bình tĩnh như nước, chỉ là trong đáy mắt lại có hai ngọn lửa đang dâng lên, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Mau quỳ xuống xin lỗi, nếu không đừng trách anh Hào ra tay độc ác, không khách sáo với anh!”

Thấy Dương Chấn nhìn mình, Trịnh Mỹ Linh không khỏi cảm thấy hơi bối rối, cô ta vội quát Dương Chấn để giải toả sự hoảng hốt trong lòng.

Dương Chấn phớt lờ cô ta, bỗng nhiên nhìn sang Trần Anh Hào: “Anh chắc chắn muốn giữ chúng tôi lại đây?”

“Bữa cơm này là Trịnh Mỹ Linh mời, cô ta có tiếng nói cuối cùng!”

Trần Anh Hào nhếch môi cười nhẹ.

Cho dù lúc này, anh ta vẫn không chịu để lộ thú tính của mình trước mọi người, vẫn duy trì vẻ ngoài của một quý ông.

“Bốp, bốp, bốp!”

Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên vỗ tay.

Cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, đi thẳng đến đứng sau lưng Trần Anh Hào, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Chấn.

Vừa rồi Trần Anh Hào đã gọi vệ sĩ của mình tới.

Một cú đấm vừa nãy của Dương Chấn để lại một dấu tay trên bàn, cú sốc này với anh ta vẫn là rất lớn.

Có vệ sĩ nhà họ Trần, anh ta không còn sợ hãi nữa.

Đối với anh ta mà nói, Dương Chấn lúc này chính là cá trên thớt, mặc cho anh ta chém giết.

“Fuck! Ông đây đã không ưa mày từ lâu rồi, mau xin lỗi anh Hào đi, nếu không ông đây sẽ là người đầu tiên ra tay với mày!”

“Đồ ngốc kia, mau quỳ xuống xin lỗi, chưa biết chừng anh Hào vui vẻ có thể giữ lại cho mày một đường sống!”

“Không phải vừa nãy mày ngầu lắm à? Tiếp tục đi! Để chúng tao xem xem, ai mới là đại ca?”



Lập tức mọi người đều mắng chửi Dương Chấn, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

Lòng Tần Nhã đầy hoảng loạn và sợ hãi, lúc này trong lòng cô chỉ có vô cùng hối hận, hối hận vì đã tin tưởng con khôn Trịnh Mỹ Linh, không ngờ cô ta lại vì lợi ích của mình mà bán đứng chị họ.

Trịnh Mỹ Linh ngồi cạnh Trần Anh Hào, vẻ mặt đắc ý, có vệ sĩ của Trần Anh Hào ở đây, cô ta cực kỳ tự tin.

“Dương Chấn, bây giờ anh đã biết sự lợi hại của anh Hào rồi chứ? Nếu thức thời thì mau nói với anh Hào anh bằng lòng dâng chị họ tôi bằng hai tay đi!”

Trịnh Mỹ Linh châm chọc nói.

“Câm miệng!”

Tần Nhã tức giận nói: “Đừng gọi tôi là chị họ, cô không xứng!”

“Haha, Tần Nhã, chị đừng kiêu ngạo với tôi, vừa nãy anh Hào nói rồi, bữa cơm này tôi là người có tiếng nói cuối cùng.”

Trịnh Mỹ Linh cười lớn nói tiếp: “Nếu chị dám nói thêm một câu nữa, bây giờ tôi sẽ cho người đánh thằng chồng vô dụng của chị tàn phế, chị có tin không?”

“Nhã!”

Tần Nhã vừa định nói thì Dương Chấn đột nhiên gọi cô một tiếng.

Cô nhìn Dương Chấn với vẻ có lỗi: “Ông xã, xin lỗi anh, em cũng không ngờ cô ta lại độc ác như vậy!”

Dương Chấn mỉm cười lắc đầu, đặt tay lên cai Tần Nhã, vẻ mặt dịu dàng: “Đừng quên anh đã hứa với em sẽ không để em chịu tổn thương nữa, nếu anh ngã xuống thì sao bảo vệ được em nữa? Với anh mà nói, bọn chúng chỉ là chúa hề trong rạp xiếc mà thôi, có gì phải sợ?”

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ toát ra từ người Dương Chấn, Tần Nhã vốn đang cực kỳ lo lắng, lúc này mọi sự sợ hãi đã hoàn toàn tan biến.

Cô đột nhiên có cảm giác, chỉ cầ Dương Chấn ở bên cạnh thì dù trời sập xuống, cô cũng không bị tổn hại gì.

“Dương Chấn, anh đúng là ngông cuồng đến cực điểm!”

Trịnh Mỹ Linh đột nhiên gầm lên, ra lệnh cho hai vệ sĩ của Trần Anh Hào: “Phế anh ta cho tôi!”

“Rầm!”

Khi hai vệ sĩ vừa định lao về phía Dương Chấn thì cửa phòng bao đột nhiên bị một lực mạnh đánh bật ra.

Giây tiếp theo, một nhóm người rất đông đi vào phòng.

Người đi đầu không ngờ lại là chàng thanh niên say xỉn bị họ đánh trong phòng bao khi nãy.

“Ba, đám khốn nạn này vừa đánh hội đồng con, còn nói muốn giết chết con!”

Mục Chấn đưa tay chỉ vào đám Trần Anh Hào, phẫn nộ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play