Chương 2377:

 

Diệp Thiên Minh gật đầu, nhìn chăm chằm vào Dương Chấn: “Nếu mày đã không cút ra đây để nhận lấy cái chết, tao đành tiễn mày lên đường vậy!”

 

“Để tôi xem ai dám!”

 

Đường Ức Nhu vẫn chắn trước mặt Dương Chấn.

 

Nhưng đúng lúc này, cổ cô ta bỗng nhói đau, cô ta trợn trắng mắt rồi ngất xỉu.

 

Dương Chấn vừa đập vào gáy cô ta, đánh ngất cô ta.

 

Anh đỡ lấy eo Đường Ức Nhu, nhìn về phía bố Đường Ức Nhu rồi nói: “Đưa cô ấy đi đi!”

 

Không ai ngờ Dương Chấn lại làm thế, nếu có Đường Ức Nhu ở đây thì anh cũng sẽ được che chở.

 

Nhưng anh lại đánh ngất Đường Ức Nhu.

 

Bố Đường Ức Nhu vốn đang muốn đưa cô ta đi, sau khi nghe thấy Dương Chấn nói thế, ông ta nhìn anh với vẻ mặt phức tạp: “Cảm ơn!”

 

Hai cao thủ nhà họ Đường bước đến, đưa Đường Ức Nhu đi.

 

Người nhà họ Đường nhanh chóng đi hết, lúc này Dương Chấn mới nhìn về phía Diệp Thiên Minh, híp mät: “Mày nên nghe lời người bên cạnh, tranh thủ thời gian quay về Hoàng tộc họ Diệp thì hơn”.

 

Đương nhiên anh biết tại sao Diệp Lâm lại bảo tất cả người của Hoàng tộc họ Diệp quay về, bởi vì ở Hoàng tộc có người bảo vệ, đối với người của Hoàng tộc họ Diệp, chỉ Hoàng tộc họ Diệp mới là nơi an toàn nhất.

 

Diệp Thiên Minh cười khẩy, khinh thường nói: “Mày nên lo cho mày thì hơn!”

 

Hãn nói rồi khoát tay: “Vương Ngạo, giết hắn cho tôi!”

 

Nhưng đúng lúc Diệp Thiên Minh dứt lời, hai anh em nhà họ Tống đã bước lên phía trước, sát khí đáng sợ tràn ra từ phía họ, lập tức bao phủ Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo.

 

Vào giờ phút này, Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy vai nặng trĩu, họ đứng im, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.

 

Dương Chấn thản nhiên nhìn Diệp Thiên Minh đang hoảng sợ, lạnh nhạt nói: “Hãy trân trọng những giây phút cuối cùng đi!”

 

Anh nói rồi lướt qua người Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, như không nhìn thấy họ, anh em nhà họ Tống cũng nhanh chóng rời đi.

 

Ba người nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo, lúc này áp.

 

lực nặng nề vừa rồi mới biến mất.

 

Diệp Thiên Minh và Vương Ngạo chỉ cảm thấy người mềm nhữn, cả hai đều thở hổn hển.

 

“Cậu Minh, lần này cậu gặp phải một tên khó chơi rồi!”

 

Một lúc lâu sau, Vương Ngạo mới nghiêm nghị nói.

 

Diệp Thiên Minh căn răng, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Trước mặt Hoàng tộc họ Diệp, không có tên nào khó chơi hết, cho dù hắn khó chơi thật thì tôi cũng phải chơi cho bằng được”.

 

“Cậu Minh, thanh niên kia được hai cao thủ đỉnh cao bảo vệ, chắc chắn sẽ không phải người bình thường, thậm chí có thể là cậu ấm của gia tộc Cổ Võ đấy”.

 

Vương Ngạo nói, tuy Dương Chấn đã rời đi nhưng ông ta vẫn cảm thấy như đang bị thần chết nhằm tới, nhất là khi nghĩ đến câu mà Dương Chấn đã nói với Diệp Thiên Minh trước khi đi.

 

“Không thể nào, sao người của gia tộc Cổ Võ lại đến Hoàng thành Diệp chứ?”, Diệp Thiên Minh cũng sợ run.

 

Hồi nấy hắn giận quá nên mới nói thế, chứ hăn là cháu trai Diệp Hoàng, được rèn luyện từ nhỏ, đương nhiên sẽ không ngu. Hăn nhanh chóng hiểu rõ một số chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play