Chương 2374:

 

Đường Ức Nhu càng nói càng lo lắng hơn, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, cô ta nói: “Được rồi, bây giờ anh đưa thẻ căn cước cho tôi chụp lại, tôi sẽ bảo người nhà họ Đường làm thủ tục giúp anh theo cách riêng, chắc chăn anh có thể lên máy bay ngay lập tức”.

 

Dương Chấn lắc đầu với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Tôi xin nhận ý tốt của cô, nhưng tôi thực sự có việc quan trọng phải làm, nếu chưa xong thì tôi không thể rời khỏi Hoàng thành Diệp”.

 

“Anh…”

 

Lần này Đường Ức Nhu tức giận thật, nhìn Dương Chấn bằng đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc: “Nếu không bị tôi liên lụy, anh đã không đắc tội với Diệp Thiên Minh”.

 

“Nếu anh gặp bất trắc thật, tôi sẽ áy náy cả đời mất, tôi đã nói với anh đến thế rồi, sao anh vần không nghe tôi?”

 

Đường Ức Nhu vô cùng sốt ruột, người thiện lương như cô ta cảm thấy cũng vì cô ta nên Dương Chấn mới đắc tội với Diệp Thiên Minh.

 

Dương Chấn bỗng không biết phải nói gì.

 

Trong lúc Đường Ức Nhu thuyết phục Dương Chấn, hai người đã ra đến đại sảnh.

 

“Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế?”

 

Thấy Dương Chấn không nói gì, Đường Ức Nhu vội la lên.

 

“Cho.dù bây giờ tôi muốn đi thì cũng không đi được nữa rồi”, Dương Chấn chợt nói.

 

Đường Ức Nhu nhìn theo ánh mắt Dương Chấn, lúc này mới hiểu ý anh, cách họ mấy chục mét, Diệp Thiên Minh đang ngạo nghễ đứng đó, bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên có vóc dáng vạm vỡ.

 

“Vương Ngạo!”

 

Sau khi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh Diệp Thiên Minh, trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ức Nhu tràn ngập vẻ sợ hãi.

 

“Toi rồi! Là Vương Ngạo! Ông ta là vệ sĩ mạnh nhất bên cạnh Diệp Thiên Minh, có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ đấy”, Đường Ức Nhu sốt sắng nói.

 

“Đường Ức Nhu, đứa con gái bất hiếu này, mau qua đây cho bối”

 

Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên.

 

Đó là người trung niên đứng cạnh Diệp Thiên Minh, lúc này ông ta đang có vẻ tức giận, quát Đường Ức Nhu xong vội vàng giải thích với Diệp.

 

Thiên Minh: “Gậu Minh, rất xin lỗi, tôi sẽ dẫn đứa con gái bất hiếu này về rồi dạy dỗ nó cẩn thận”.

 

“Ha ha, không cần đâu, tôi vốn định chờ thêm một khoảng thời gian, cho cô ấy tự do mấy năm nữa, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết, tôi quyết định sẽ cưới cô ấy vào cuối tuần này”, Diệp Thiên Minh cười híp mắt.

 

Trán người trung niên rịn mồ hôi lạnh, nghe.

 

thấy Diệp Thiên Minh nói thế, ông ta lặng lẽ nhíu mày, nhưng sau cùng vẫn không vội tỏ thái độ: “Mọi chuyện đều theo sự sắp xếp của cậu Minh!”

 

“BốI”

 

Thấy người trung niên đồng ý với Diệp Thiên Minh, Đường Ức Nhu lập tức tuyệt vọng..

 

“Còn không mau qua đây cho bối”, người trung niên giận dữ quát.

 

Trên mặt Đường Ức Nhu tràn ngập vẻ quật cường, cô ta chắn trước Dương Chấn, nhìn Diệp Thiên Minh bằng đôi mắt đỏ hoe, nói: “Nếu muốn tôi kết hôn với anh vào cuối tuần này thì cũng được, nhưng anh phải thả anh ấy đi”.

 

“Con nói gì thế hả?”

 

Bố Đường Ức Nhu lập tức nổi giận, ông ta không hề biết chuyện xảy ra trên máy bay, chỉ đến đón con gái, nào ngờ lại gặp Diệp Thiên Minh ở nơi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play