Chương 2128:

 

Hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia chỉ bị mảnh đá đánh bay ra ngoài, không bị thương nặng.

 

Vào lúc này, Quách Thắng cũng vừa chạy tới, khi lão ta thấy hai cao thủ do mình cử đi đánh phế tay chân Dương Chấn lại đang ngã gục trước cửa biệt thự của Quách Sở Sở, lập tức kinh ngạc.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Quách Thăng vội vàng hỏi, đưa mắt nhìn qua cửa biệt thự, thấy một người thanh niên đang ung dung ngồi trên sofa ngay giữa phòng khách.

 

Ngay khi Quách Thăng nhìn về phía Dương Chấn, anh cũng đang nhìn lão ta.

 

Từ cung cách ăn mặc của Quách Thăng cùng với hơi thở võ thuật Thần Cảnh tản ra từ trên người lão ta, Dương Chấn có thể đoán được, người này chính là ông nội của Quách Sở Sở, chủ gia tộc họ Quách, Quách Thắng.

 

Lúc này, lòng Quách Thăng đã tràn ngập khiếp sợ.

 

Lão ta đã đạt tới cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong nhưng vẫn không thể cảm nhận được hơi thở võ thuật trên người Dương Chấn.

 

Như thể, Dương Chấn chỉ là một người bình thường.

 

Nhưng lão ta biết rất rõ, một người có thể nháy mắt đánh bay hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chắc chăn không thể là người thường.

 

Nếu vậy, chỉ còn một khả năng, cảnh giới võ thuật của Dương Chấn đã vượt xa lão ta, cho nên lão ta mới không thể cảm nhận được hơi thở võ thuật của anh.

 

Lão ta lại liên tưởng tới việc Thượng Quan Nhu ngồi trên xe dành riêng cho Thượng Quan Hoàng, đích thân tới đây đón người này, còn nói đây là khách quý mà Thượng Quan Hoàng muốn gặp.

 

Trong đầu Quách Thăng chợt xuất hiện một cái tên quen thuộc, Dương Chấn!

 

Khäắp thế giới này, chỉ có một người trước ba mươi tuổi đã có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh, chính là Dương Chấn đến từ Yến Đô.

 

“Xin hỏi, cậu đây có phải họ Dương không ạ?”

 

Quách Thắng bước nhanh vào phòng khách, đứng trước mặt Dương Chấn, thận trọng dè dặt hỏi.

 

Dương Chấn khẽ gật đầu: “Tôi là Dương Chấn, ông đây là người đứng đầu nhà họ Quách, ông nội của Quách Sở Sở đúng không?”

 

Xác nhận đúng người, Quách Thăng càng thêm sợ hãi, nghĩ tới chuyện mình vừa phái hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi đánh phế tay chân Dương Chấn, lão ta càng hoảng sợ tột cùng.

 

“Bịch!”

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Chấn, Quách Thăng quỳ xuống đất, thân mình còn run lên nhè nhẹ, thấp thỏm nói: “Xin cậu Chấn bớt giận, tôi không biết cậu chính là Dương Chấn, mong cậu tha thứ!”

 

“Xin ông chủ Quách đứng lên đi!”

 

Dương Chấn lách người, xuất hiện trước mặt Quách Thắng, nhanh nhẹn đỡ lão ta đứng dậy.

 

Anh không phải người không biết điều, hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia vừa xuất hiện đã ra tay với anh, nhưng trong mắt anh, đó chỉ là hai con kiến mà thôi.

 

Một người đứng trên cao, việc gì phải tức giận vì hai con kiến?

 

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là cô gái Quách Sở Sở này thật sự rất thiện lương, Dương Chấn có ấn tượng rất tốt với cô ta, thế cho nên anh cũng có ấn tượng khá tốt với nhà họ Quách.

 

Cử chỉ của Dương Chấn khiến Quách Thắng vừa mừng vừa sợ, lão ta hỏi: ‘Cậu Chấn, cậu không tức giận sao?”

 

Dương Chấn lắc đầu cười nói: ‘Cô cháu Quách Sở Sở của ông là một cô gái rất tốt bụng”.

 

Một lời nhận định đã cho Quách Thắng một đáp án.

 

Đáp án này khiến nỗi lo âu vẫn đè nặng đáy lòng Quách Thăng nãy giờ đột nhiên biến mất, lão †a mừng rỡ vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play