Vẻ lo lắng trên mặt Lục Tinh Tuyếtcàng rõ hơn, cô ta nhìnMục Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em cứ yên tâm, chị chỉ canh ở đây một đêm thôi, không sao đâu”.

“Chị, nếu Lý Tấn biết chuyện này, chị cũng biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào rồi đấy”.

Mục Thiên Thiên lo lắng nói: “Lý Tấn vẫn luôn coi chị là người phụ nữ của anh ta, nhưng bây giờ chị lại canh bệnh cho người này, một khi Lý Tấn biết, chẳng những người này sẽ bị anh ta giết mà nhà họ Lục cũng sẽ bị liên lụy”.

“Chị, chị phải biết rõ điều đớ”.

Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc đỉnh cao ở Ninh Châu, Lý Tấn chính là người nhà họ Lý.

Nghe thấy tên Lý Tấn, sắc mặt Lục Tỉnh Tuyết hơi tái, cô ta căn môi, nhìn chăm chằm vào Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh, hơi đấu tranh tư tưởng.

Gô ta lương thiện bẩm sinh nên không nỡ để Dương Thanh ở đây một mình, nhưng cô ta cũng sợ Lý Tấn biết chuyện.

Nếu chỉ có mình cô ta thì cô ta cũng không sợ, nhưng nếu làm liên lụy tới Dương Thanh và nhà họ Lục thì đó là lỗi của cô ta.

“Chị, chúng ta làm thế này đã là hết lòng lắm rồi, chị đừng lo nữa, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào anh ta thôi”.

Mục Thiên Thiên kéo tay Lục Tỉnh Tuyết, sợ Lục Tỉnh Tuyết không chịu rời đi nên nói thêm: “Hay thế này, sáng sớm mai em và chị lại đến thăm anh ta được không?”

“Vậy cũng được!”

Rốt cuộc Lục Tỉnh Tuyết cũng đồng ý, cô ta nhìn về phía Dương Thanh: “Rất xin lỗi, tôi không thể ở đây với anh, băng không sẽ hại anh mất”.

Cô ta nói rồi lấy giấy bút viết mấy chữ, đặt bên gối Dương Thanh rồi mới rời đi với Mục Thiên Thiên.

Dương Thanh không hề hay biết những chuyện này.

Anh hôn mê cả đêm, đến hôm sau, khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu xuống mặt đất, ngón tay của Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh bỗng giật giật.

“Ừm”

Dương Thanh đang nằm trên giường bệnh bỗng bật dậy, trông rất hốt hoảng, đầu đây mồ hôi.

Một lúc lâu sau, anh mới hoàn hồn, trong đôi mắt hoảng hốt dần có thần thái.

Nhưng đầu anh trống rỗng, không thể nhớ nổi bất cứ chuyện gì.

“Am Khi anh định nhớ lại, cơn đau dữ dội bỗng xộc vào đầu anh.

Anh ôm đầu, hét lên thảm thiết.

“Bác sĩ! Bác sĩi Y tá đến kiểm tra vội hô to.

Mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, tiêm thuốc an thần cho Dương Thanh.

Anh dần bình tĩnh lại, thở hổn hển, người đầm đìa mồ hôi.

“Bây giờ cậu đỡ hơn rồi chứ?”

Thấy Dương Thanh đã bình tĩnh lại, bác sĩ điều trị chính mới hỏi.

Dương Thanh ngơ ngác nhìn bác sĩ: “Ông là ai?

“À!”

Bác sĩ lập tức ngơ ngác, vội nói: “Tôi là Trân Bân – bác sĩ điều trị chính của cậu”.

“Vậy tôi là ai?”

Dương Thanh hỏi tiếp.

Lần này, mấy bác sĩ nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play