*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một bóng người trung niên nhanh chóng đi vào phòng Lý Trọng.

Lý Trọng thản nhiên nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Đại hoàng tử đến nhà họ Lý, có chuyện gì không?”  
Người tới chính là Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Tử Chí.

Lý Trọng cũng không định bảo Thượng Quan Tử Chí ngồi, khuôn mặt trông rất lạnh lùng, rõ ràng đang bày tỏ sự bất mãn với Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Thượng Quan Tử Chí cũng không tức giận, còn mỉm cười: “Ông tổ họ Lý, tôi biết ông rất tức giận vì chuyện giữa con nhóc đê tiện Thượng Quan Nhu và Dương Thanh, nhưng hôm nay, tôi đã mang sự áy náy của bố tôi đến tìm ông”.

“Hừ!”  
Lý Trọng hừ lạnh, vẫn không nói gì, chỉ chờ Thượng Quan Tử Chí nói tiếp.

Thượng Quan Tử Chí ho khẽ, lập tức nghiêm nghị nói: “Thượng Quan Nhu lén xảy ra quan hệ với Dương Thanh, thật ra cũng là đang chống đối bố tôi, cũng vì chuyện này, bố tôi đã tước đoạt vị trí người thừa kế của nó, đồng thời cấm túc nó trong Hoàng phủ”.

“Bố tôi nói, nếu ông tổ họ Lý vẫn chưa tha thứ thì sẽ không bao giờ thả con nhóc đê tiện đó ra”.

Lý Giang Hùng lạnh lùng nói: “Đại hoàng tử, chúng tôi không có hứng thú với chuyện của Hoàng tộc các người, hơn nữa, Thượng Quan Nhu ngủ với ai là tự do của cô ta, dù sao cô ta vẫn chưa về nhà họ Lý chúng tôi, mấy chuyện buông thả của cô ta cũng không liên quan gì đến nhà họ Lý hết”.

Rõ ràng Lý Trọng cũng có ý này, lão ta vẫn không nói gì, thậm chí chẳng buồn nhìn Thượng Quan Tử Chí, vẫn ngồi im tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thượng Quan Tử Chí thầm tức giận, nhưng cũng hiểu nơi đây là nhà họ Lý, Lý Trọng mà ông ta đang đối mặt là cao thủ Siêu Phàm Cảnh thực thụ, nếu Lý Trọng muốn giết ông ta thì cũng chỉ như giẫm chết con kiến mà thôi.

“Chẳng phải Đại hoàng tử vừa nhờ người ta chuyển lời rằng ông muốn nói chuyện có liên quan tới Dương Thanh ư? Đừng nói nhảm nữa, mau vào việc chính đi!”   
Lý Giang Hùng chợt nói, không hề nể mặt Thượng Quan Tử Chí chút nào.

Thượng Quan Tử Chí cố nén giận, mở miệng nói: “Bố tôi bảo tôi chuyển lời cho ông tổ họ Lý, Dương Thanh cũng không có thực lực giết cao thủ Thần Cảnh, đúng là cậu ta đã mất võ công, nhưng cậu ta vẫn giữ được thể xác Siêu Phàm Cảnh, cho dù chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu cẩn thận thì cũng rất khó bị Dương Thanh giết”.

Ông ta nói rồi quay người rời đi, không muốn nói nhảm nữa.

Sau khi biết tin này, người nhà họ Lý đều có vẻ kinh ngạc.

Lý Trọng ngồi ở ghế trên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Lý Giang Hùng nhìn Lý Trọng, nói: “Bố, xem ra đúng như chúng ta nghĩ, Dương Thanh đã mất hết võ công, chỉ còn thể xác Siêu Phàm Cảnh”.

Hồi nãy, bề trên nhà họ Lý đưa Lý Bảo Tuấn đi đón dâu đã nói lên suy đoán của mình, kết quả ông ta vừa dứt lời, Thượng Quan Tử Chí cũng đến rồi nói đúng chuyện đấy.

Lý Trọng không nói gì, nhìn về phía bề trên nhà họ Lý kia, trong đôi mắt sắc bén lóe lên sát khí.

Bề trên đó vốn là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, rất nhạy cảm với sát khí.

Ông ta lập tức cuống lên: “Ông tổ, chẳng lẽ ngài nghi ngờ cháu có quan hệ với Hoàng tộc họ Thượng Quan à?”  

Ông ta vừa dứt lời, những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía ông ta.

Lý Giang Hùng thấy thế, vội nói: “Bố, em họ không thể là quân cờ mà Hoàng tộc họ Thượng Quan xếp vào nhà họ Lý chúng ta được, em ấy đã ở bên con từ nhỏ, con rất chắc chắn về điều đó”.

Bề trên nhà họ Lý kia chính là em họ Lý Giang Hùng, tên Lý Giang Hoa, kém Lý Giang Hùng hai tuổi, nhưng hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ hết sức thân thiết.

Chỉ có điều, Lý Giang Hoa vừa phân tích về chuyện Dương Thanh đã mất hết võ công, Thượng Qaun Tử Chí tới sau cũng nói về việc đó.

Chuyện này khiến Lý Trọng không khỏi nghi ngờ.

Lý Giang Hoa vội quỳ xuống đất, sợ xanh mặt: “Lão tổ, cháu xin thề, cháu không hề có quan hệ gì với Hoàng tộc họ Thượng Quan, xin ngài hãy tin cháu”.

Lý Trọng thản nhiên nói: “Không phải tôi muốn nghi ngờ cậu, mà có lẽ chuyện đối phó với Dương Thanh sẽ khiến nhà họ Lý bị hủy diệt, thế nên tôi bắt buộc phải cảnh giác”.

Mắt Lý Giang Hoa đỏ hoe: “Vậy ngài muốn thế nào thì mới bằng lòng tin cháu ạ?”  
Lý Giang Hùng cũng vội khuyên: “Bố, chắc chắn Giang Hoa không liên quan gì đến Hoàng tộc đâu”.

Lý Trọng im lặng một lát rồi nói: “Cứ giam lỏng cậu ta lại, tịch thu hết thiết bị truyền thông tin, sau khi điều tra rõ mọi chuyện thì trả tự do cho cậu ta sau”.

Lý Giang Hùng biết, cho dù lão ta nói gì thì cũng vô dụng, nhưng may mà Lý Trọng chỉ tạm thời giam lỏng Lý Giang Hoa chứ không giết ngay.

Lý Giang Hoa nhanh chóng được đưa đi, Lý Trọng bảo những người khác ra ngoài, chỉ giữ Lý Giang Hùng lại.

“Con nghĩ Thượng Quan Hoàng có ý gì khi cử Thượng Quan Tử Chí tới đây để truyền đạt tình trạng của Dương Thanh?”, Lý Trọng hỏi.

Lý Giang Hùng nói: “Con nghĩ Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng chưa chắc chắn về việc Dương Thanh có mất võ công không, chắc họ cũng chỉ suy đoán như Lý Giang Hoa vậy”.

“Có lẽ Thượng Quan Hoàng cử Thượng Quan Tử Chí đến tìm bố, đồng thời tiết lộ chuyện Dương Thanh đã mất hết võ công nhưng vẫn giữ được thể xác Siêu Phàm Cảnh vì muốn mượn tay chúng ta để thăm dò Dương Thanh”.

“Hơn nữa, Hoàng tộc chỉ mới cử Thượng Quan Tử Chí âm thầm tiếp xúc với chúng ta, nếu chúng ta trắng trợn đến Hoàng tộc để đòi người, trước khi xác định Dương Thanh có mất võ công hay không, họ sẽ giao cậu ta cho chúng ta chắc?”  
Lý Trọng cười lạnh rồi nói: “Ra đây đi!”  
Lão ta vừa dứt lời, một người bỗng bước ra khỏi bức màn sau lưng lão ta.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play