Nhìn Đường Đức Vũ quỳ xuống trước mặt mình, Dương Thanh cười như không cười nhìn chằm chằm đối phương, lão già này đúng là cũng có mắt nhìn, hiển nhiên đã nhận ra mình.

Lúc này, người kinh hãi nhất là Đường Ức Nhu, cô ta thật sự không ngờ ông nội mình, người đứng đầu nhà họ Đường – một trong những gia tộc hàng đầu ở Hoàng thành Diệp, lại bỗng nhiên quỳ xuống xin lỗi Dương Thanh.

“Bố, bố điên rồi sao? Mau đứng dậy!”  
Sau giây phút đờ đẫn ngắn ngủi, Đường Hải vội vàng tiến lên, định kéo Đường Đức Vũ lên, chỉ là lão ta lại quyết không đứng lên, hơn nữa còn tức giận quát: “Khốn nạn, quỳ xuống cho tao!”          “Bố, bố sao vậy? Tại sao phải quỳ trước thằng ranh này? Cậu ta dám đắc tội Diệp Thiên Minh, còn dám thừa dịp để lẻn vào Hoàng tộc họ Diệp xem kịch, đợi cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp rảnh tay rồi, nhất định sẽ giết cậu ta”.

Đường Chấn cũng vội vàng nói, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường với Dương Thanh.

Trong mắt ông ta, cho dù bên cạnh Dương Thanh có cao thủ bảo vệ, vậy cũng còn xa mới là đối thủ của Hoàng tộc họ Diệp, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để nhà họ Đường nịnh nọt Hoàng tộc họ Diệp, nhất định không thể gây thêm rắc rối nữa.

Mặc dù Đường Bác vô cùng khiếp sợ, nhưng ông ta vô cùng rõ ràng, bố mình là người kiêu ngạo đến thế nào, cho dù gặp Diệp Hoàng cũng sẽ không quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng bây giờ lại quỳ xuống xin lỗi cầu xin một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi.

“Khốn nạn! Định làm phản phải không? Tao bảo chúng mày quỳ, chúng mày quỳ xuống cho tao!”  
Đường Đức Vũ giận không nhịn được, lập tức đứng dậy, không ngừng đấm đá Đường Hải và Đường Chấn, ngay cả Đường Bác không lên tiếng cũng bị đánh một trận.

Sau khi tự tay đánh ba con trai quỳ xuống, Đường Đức Vũ mới vội vàng quỳ xuống dưới chân Dương Thanh, mặt đầy sợ hãi nói: “Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Diệp.

Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ, xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống”.

Hai anh em nhà họ Tống một trái một phải đứng ở bên cạnh Dương Thanh, lạnh lùng nhìn người nhà họ Đường.

Lý Trọng cung kính đứng trước mặt Dương Thanh, nói: “Cậu Thanh, những người này rõ ràng tới để giúp Hoàng tộc họ Diệp, nếu bây giờ thả bọn họ đi, ai biết bọn họ có âm thầm giúp đỡ Hoàng tộc họ Diệp hay không, chi bằng cứ giết hết đi?”  
Nghe Lý Trọng nói vậy, Đường Đức Vũ sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, vội vàng đảm bảo: “Cậu Thanh yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không giúp Hoàng tộc họ Diệp.

Không nói dối cậu, chúng tôi vốn không qua lại với Hoàng tộc họ Diệp, nếu như không phải e dè thực lực của Hoàng tộc họ Diệp, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ không tới”.

Lúc này Đường Ức Nhu đã tỉnh táo lại, mặc dù cô ta không rõ tại sao Đường Đức Vũ lại sợ Dương Thanh như vậy, nhưng cũng biết, nếu như Đường Đức Vũ làm như vậy, nhất định có lý do của lão ta.

“Anh này, xin anh tha cho nhà họ Đường chúng tôi một con đường sống, tôi thề sau khi rời đi, nhà họ Đường sẽ tuyệt đối không trở lại nữa”.

Đường Ức Nhu không chút do dự cũng quỳ trên mặt đất, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dương Thanh, nói.

“Các người đi đi!”  
Dương Thanh phất phất tay, thờ ơ nói.

Đừng nói nhà họ Đường không có lòng giúp Hoàng tộc họ Diệp, cho dù thật sự tới giúp Hoàng tộc họ Diệp thì bọn họ cũng có thể dễ dàng diệt nhà họ Đường.

Hơn nữa, Dương Thanh cũng hơi tán thưởng cô gái lương thiện Đường Ức Nhu này, nếu không chỉ bằng những lời nói mà mấy người con của Đường Đức Vũ nói ra, đã cho anh đủ lý do diệt nhà họ Đường rồi.        Nghe Dương Thanh nói vậy, Đường Đức Vũ lập tức ngẩn ra, tựa như không ngờ Dương Thanh lại thoải mái thả họ đi như vậy.

Lão ta cảm thấy giống như đang nằm mơ, mặc dù lão ta vẫn cố cầu xin Dương Thanh, nhưng cũng chỉ là ôm một chút hi vọng.

“Cậu Thanh đã cho các người đi rồi, các người còn ở đây là định trợ giúp Hoàng tộc họ Diệp sao?”, Lý Trọng tức giận quát.

Lúc này, Đường Đức Vũ mới lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Cảm ơn cậu Thanh, chúng tôi sẽ rời đi!”   
Dương Thanh bỗng nhiên nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói: “Lần trước ở sân bay, cảm ơn!”  
Đường Ức Nhu nhất thời ngây dại, cô ta biết lai lịch của Dương Thanh chắc chắn rất lớn, cũng biết, cô ta vốn không thể giúp gì được cho anh, không ngờ anh lại cảm ơn cô ta.

Nhưng thoáng cái cô ta đã tỉnh táo lại, Dương Thanh cố ý nói những lời này trước mặt Đường Đức Vũ là vì muốn giúp cô ta tăng thêm địa vị ở nhà họ Đường.

“Ông chủ Đường, trước đây tôi đã nói với cô chủ Đường, sau này sẽ không để cô ấy trở thành vật hi sinh cho hôn nhân chính trị của gia tộc, chắc hẳn sau này ông chủ Đường sẽ không làm khó cô ấy nữa, đúng không?”, Dương Thanh bỗng nhiên nói.

Người của nhà họ Đường đều giật mình, Đường Đức Vũ cũng sửng sốt một lát mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng tỏ thái độ: “Xin cậu Thanh yên tâm, nhà họ Đường tuyệt đối sẽ không hi sinh hạnh phúc của Ức Nhu nữa”.

Dứt lời, lão ta nhìn về phía Đường Bác, nói: “Đường Bác, bố vốn định đợi một thời gian nữa mới bổ nhiệm con làm người thừa kế nhà họ Đường, nhưng bây giờ bố quyết định con sẽ là người thừa kế của nhà họ Đường, đợi trở về nhà họ Đường rồi, bố sẽ tổ chức họp gia tộc để tuyên bố chuyện này”.

Đường Bác là con trai trưởng, nhưng vẫn luôn không được Đường Đức Vũ coi trọng, cho nên cho dù ông ta là con trai trưởng cũng không thể thừa kế vị trí chủ gia tộc, nhưng bây giờ Đường Đức Vũ lại tuyên bố để ông ta là người thừa kế.

Thoáng cái Đường Bác đã hiểu rõ chuyện này là như thế nào, bởi vì Dương Thanh nói giúp Đường Ức Nhu cũng như đang ra ám hiệu với Đường Đức Vũ, cho nên vị trí người thừa kế gia tộc mới có thể rơi vào tay ông ta.

Đường Hải và Đường Chấn nhất thời mặt xám như tro tàn, bọn họ thể hiện có vẻ vô cùng hòa thuận, nhưng thực tế vẫn thầm mưu toan lẫn nhau chỉ vì vị trí người thừa kế gia tộc.

Mọi người đều sợ ngây người.

Đường Ức Nhu bỗng nhớ ra lúc trước khi xuống máy bay, cô ta luôn miệng khuyên Dương Thanh rời đi, còn nhớ cảnh mình muốn bảo vệ Dương Thanh thì chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lúc ấy, cô ta còn nói muốn giúp Dương Thanh xử lý chuyện Hoàng thành Diệp, kết quả anh lại nói muốn lật đổ Hoàng tộc họ Diệp.

Cô ta vỗn chỉ cho là nói đùa, không ngờ lại là thật.

“Ức Nhu, lần này cậu Thanh có thể bỏ qua cho nhà họ Đường đều là vì nể mặt cháu.

Ông thấy Dương Thanh chắc chắn là có ý với cháu, cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này đấy!”  
Đường Đức Vũ nhìn về phía Đường Ức Nhu, nói đầy ám chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play