*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Coi chừng!”  
Cô gái trẻ đang ngồi cạnh Dương Thanh lập tức hô lên kinh hãi, thu hút sự chú ý của vô số người.

“Bộp!”  
Đúng lúc thanh niên kia sắp đấm trúng mặt Dương Thanh, anh bỗng vươn tay ra, giữ lấy cổ tay đối phương.

“Buông ra!”                Thanh niên kia lập tức kêu đau, giận dữ nói.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi!”  
Anh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi lên máy bay, anh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, giờ tự dưng lại bị người ta làm phiền, chuyện này khiến anh rất bực bội.

Nếu đây không phải nơi công cộng, hành vi của đối phương đã đủ để anh đánh hắn tàn tật rồi.

Thanh niên định đánh Dương Thanh tức giận nói: “Xin lỗi á? Tao tên Diệp Thiên Minh, họ Diệp, chuyến bay này đang đi đến Hoàng thành Diệp đấy, mày chắc chắn rằng mày vẫn muốn tao xin lỗi à?”  
“Nếu bây giờ mày buông tay ra rồi đổi chỗ với tao, tao sẽ xem như chưa có gì xảy ra, bằng không mày tự chịu hậu quả!”  
Dương Thanh nhíu mày, nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Mày là người của Hoàng tộc họ Diệp à?”  
“Hừ!”  

Diệp Thiên Minh ngạo nghễ nói: “Mày biết sự lợi hại của tao rồi chứ gì? Nếu đã biết thì mau buông tay rồi cút đi!”  
“Vậy tao cũng cảnh cáo mày, nếu mày lập tức xin lỗi tao rồi biến đi, tao sẽ cho mày sống thêm một khoảng thời gian nữa”.

Dương Thanh nói bằng giọng đằng đằng sát khí.

Nếu đối phương không nhắc đến thân phận của mình, có lẽ Dương Thanh sẽ không so đo với hắn, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nhưng không ngờ hắn lại là người của Hoàng tộc họ Diệp.

Mà lần này, anh cũng đang định đến đó, không ngờ còn chưa xuống máy bay thì đã gặp phải người của Hoàng tộc họ Diệp rồi.

Tống Hữu và Tống Tả ngồi phía trước đang định ra tay, nhưng lại bị Dương Thanh ngăn cản bằng ánh mắt.

“Thằng nhãi kia, mày nói gì?”  
Diệp Thiên Minh cứ tưởng mình nghe nhầm, bèn trợn tròn mắt nhìn Dương Thanh.

“Diệp Thiên Minh, anh đừng quá đáng!”  
Đúng lúc này, cô gái trẻ ngồi cạnh Dương Thanh bỗng tức giận nhìn về phía Diệp Thiên Minh.

Lúc này Dương Thanh mới chú ý đến cô gái ngồi cạnh mình, thì ra là một cô gái đẹp, xem ra cô ta quen biết với Diệp Thiên Minh.

Dương Thanh bỗng hiểu tại sao Diệp Thiên Minh lại đòi đổi chỗ với anh, xem ra là vì cô gái này.

“Đường Ức Nhu, anh quá đáng chỗ nào? Chẳng lẽ em không thấy thằng nhãi này đang nắm cổ tay anh, bắt anh xin lỗi hả?”  
Diệp Thiên Minh nhìn Đường Ức Nhu với vẻ không vui: “Đừng quên, em là vợ chưa cưới của anh đấy, anh muốn ngồi cạnh em cũng có lỗi à?”  
Đường Ức Nhu cắn chặt môi, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, nhưng Dương Thanh nhận thấy cô ta cũng không dám nói ra.

Rõ ràng Hoàng tộc họ Diệp có địa vị cao quý ở Hoàng thành Diệp, Đường Ức Nhu lại là vợ chưa cưới của Diệp Thiên Minh, cho dù cô ta không tự nguyện, chỉ e gia tộc cô ta cũng sẽ bắt cô ta lấy hắn.

Đây là khoang hạng nhất, chuyến bay này đang tiến về phía Hoàng thành Diệp, trong khoang toàn những nhân vật lớn, đám người vốn đang hơi tức giận vì chuyện giữa Diệp Thiên Minh và Dương Thanh, nhưng sau khi biết thân phận của Diệp Thiên Minh, họ đều im lặng, vờ như không thấy gì nữa.

“Thưa anh, anh có thể buông anh ta ra không ạ?”  

Đường Ức Nhu bỗng nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt khẩn cầu.

Dương Thanh nhìn Đường Ức Nhu rồi lắc đầu, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên Minh, nhắc lại: “Tao cho mày cơ hội cuối, xin lỗi đi!”  
“Thằng khốn! Mày chán sống rồi!”  
Diệp Thiên Minh hoàn toàn nổi giận, bỗng nắm tay kia lại, đấm mạnh vào đầu Dương Thanh.

“Coi chừng!”, Đường Ức Nhu hét lên kinh hãi.

“Rắc!”  
Tiếng xương gãy giòn giã bỗng vang lên.

“Á… tay của tôi, tay của tôi… A…”  
Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn bỗng vang khắp khoang, cánh tay bị Dương Thanh nắm của Diệp Thiên Minh đã uốn cong chín mươi độ.

Mặt Diệp Thiên Minh đầm đìa mồ hôi lạnh vì đau, hắn nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt độc ác, chỉ muốn giết anh ngay lúc này.

Tiếng hét của hắn đã khiến mọi người chú ý đến, Đường Ức Nhu cũng kinh hãi hé miệng, có vẻ không dám tin.

Một lúc lâu sau, Đường Ức Nhu mới kinh ngạc nói: “Anh điên rồi à? Anh ta là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, cháu ruột Diệp Hoàng, anh bẻ gãy tay anh ta, sau khi đến Hoàng thành Diệp, chắc chắn anh ta sẽ không tha cho anh”.

Dương Thanh không buồn nhìn Đường Ức Nhu, như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan đến mình, nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp.

Đường Ức Nhu càng kinh ngạc hơn, nói với vẻ tức giận: “Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không thế? Chuyến bay này đến Hoàng thành Diệp, Diệp Thiên Minh là người của Hoàng tộc họ Diệp, anh biết điều đó có ý nghĩa gì không?”  
“Cô quan tâm tôi như thế vì thích tôi à?”  
Dương Thanh bỗng mở mắt ra, nhìn Đường Ức Nhu với vẻ nghiền ngẫm.

Mặt Đường Ức Nhu lập tức đỏ bừng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cô ta thoáng sững sờ rồi thở hổn hển: “Anh nói linh tinh gì thế? Tôi mới gặp anh lần đầu tiên, sao có thể thích anh được?”  
“Nếu đã không thích thì cô quan tâm tôi như thế làm gì? Chẳng lẽ cô bị hành động dũng cảm của tôi chinh phục rồi hả?”  
Nếu Dương Thanh háo sắc thật thì đã chủ động bắt chuyện với cô ta từ lâu, nhưng anh không làm thế.

Đường Ức Nhu quay sang nhìn Dương Thanh, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Cô ta là người nhà họ Đường - một trong các thế lực đỉnh cao ở Hoàng thành Diệp.

Việc được Diệp Thiên Minh coi trọng, đồng thời trở thành đối tượng để hai nhà thông gia đã cho thấy cô ta có năng lực thực sự chứ không vô dụng.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play