*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệp Lâm nghe xong lời của Lưu lão quái lập tức nổi giận: "Lưu lão quái, ông nói cái gì?"  

Lão ta thật sự không nhịn được, Lưu lão quái là do Hoàng tộc họ Diệp tìm đến giúp đỡ bọn họ, thế mà bây giờ lại nói với Dương Thanh rằng lão ta bằng lòng giúp Diệp Thanh tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp ngay trước mặt Diệp Lâm.

Lưu lão quái cũng không thèm để ý Diệp Lâm, hai mắt lão ta đỏ như máu nhìn chằm chằm Dương Thanh.

Dường như chỉ cần Dương Thanh dám từ chối, lão ta sẽ tấn công Dương Thanh bằng đòn trí mạng ngay.

Dương Thanh cũng nhìn chằm chằm Lưu lão quái, trong mắt không hề sợ hãi.

Phải thừa nhận lời của Lưu lão quái đã khiến Dương Thanh động lòng.

Bây giờ anh đang đối mặt với quá nhiều phiền toái, thậm chí anh còn phải sắp xếp cho người nhà của mình ra ngoài trốn, bởi vì anh đã đắc tội quá nhiều người, nếu để bọn họ ở bên cạnh, bọn họ sẽ bị anh liên lụy.

Bây giờ Lưu lão quái lại mời anh gia nhập Miêu Thành đồng thời thần phục lão ta.

Rõ ràng chỉ cần Dương Thanh đồng ý thì từ đây về sau anh sẽ ít đi rất nhiều kẻ thù, sau hôm nay anh có thể yên tâm đón người nhà của mình về rồi.

Thậm chí anh còn có thể mượn thế lực của Miêu Thành đi Hoàng tộc họ Phùng đón Mã Siêu trở về.

Bằng không dù hôm nay Dương Thanh có thể giết Lưu lão quái, có thể diệt Hoàng tộc họ Diệp nhưng chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của anh rất khó để đón Mã Siêu trở về.

Ngay cả bốn Hoàng tộc lớn cũng đã khó đối phó.

Thậm chí những Hoàng tộc đó còn có người bảo vệ âm thầm che chở bọn họ.

Vậy thì một Hoàng tộc cổ xưa như Hoàng tộc họ Phùng sao lại không có những người bảo vệ như vậy chứ? Là Hoàng tộc cổ xưa nhất định phải có những nhân vật siêu phàm đúng không?  

Dựa vào tình hình trước mắt có thể nói Dương Thanh gia nhập Miêu Thành là lựa chọn sáng suốt nhất.

Dường như thấy được sự dao động của Dương Thanh, Lưu lão quái vội nói: "Hơn nữa tôi có thể bảo đảm, sở dĩ tôi bảo cậu thần phục tôi chỉ là vì lo cậu sẽ phản bội Miêu Thành, chỉ cần cậu bằng lòng trung thành với Miêu Thành, tôi tuyệt đối sẽ không đối xử với cậu như thuộc hạ".

"Tôi biết cậu rất lo lắng cho người nhà, chỉ cần cậu gia nhập Miêu Thành thì cậu có thể đón người nhà đến Miêu Thành, người nhà của cậu sẽ rất an toàn khi ở đó".

Lưu lão quái rõ như lòng bàn tay hình huống của Dương Thanh, dường như không hề lo lắng anh sẽ từ chối lão ta lấy ngay ra lọ thuốc màu đen tiện tay vứt cho Dương Thanh.

"Đây là viên Cổ Tâm Đan, sau khi uống nó mỗi tháng tôi sẽ đưa thuốc giải cho cậu, đương nhiên nếu cậu đồng ý để cho người nhà ở lại Miêu Thanh, tôi có thể giúp cậu loại bỏ hết ảnh hưởng của Cổ Tâm Đan".

Lưu lão quái nói.

Trong tay Dương Thanh cầm chiếc lọ thủy tinh màu đen do Lưu lão quái ném tới, cách lớp thủy tinh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được trong lọ này có một luồng khí thế cực kỳ âm u tản mát ra ngoài.

Một khi Dương Thanh uống nó, sợ là từ đây về sau anh sẽ bị Lưu lão quái khống chế.

"Cậu Thanh, cậu đừng nghe lời lão ta!"  

Đúng lúc này Tống Tả bỗng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tôi đã từng nghe nói về Cổ Tâm Đan.

Đây là loại thuốc do cao thủ hàng đầu của Miêu Thành luyện ra từ một cách thức vô cùng tà ác, người nào uống nó, mỗi tháng đều phải chịu đựng nỗi thấu tim, không thể chịu nổi".

"Hơn nữa Cổ Tâm Đan không hề có thuốc giải.

Một khi uống nó thì phải dùng thuốc giải cả đời.

Hơn nữa mỗi tháng ngày trăng tròn nhất định phải uống thuốc giải, nếu không người đó sẽ phải gánh chịu nỗi đau thấu tim, sống không bằng chết".

"Chỉ cần cậu uống thuốc này, từ đây về sau cậu sẽ trở thành tù nhân của Lưu lão quái, dù lão ta có giết người nhà của cậu, cậu cũng không cách nào chống lại".

Nghe xong lời của Tống Tả, một luồng khí thế cuồng bạo bộc phát ra từ trên người Dương Thanh.

Anh biết Cổ Tam Đan vô cùng độc ác nhưng không ngờ Cổ Tâm Đan lại không có thuốc giải đồng thời tác dụng phụ lại tàn nhẫn như vậy.

Rõ ràng những lời nói lúc nãy của Lưu lão quái chỉ vì muốn lung lạc Dương Thanh, chứ lão ta không hề nghĩ sẽ tha cho anh.

"Dương Thanh, cậu đừng nghe lời ông ta nói.

Trước đây quả thật Cổ Tâm Đan không có thuốc giải, nhưng bây giờ đã có thuốc giải rồi, chỉ cần cậu thần phục tôi đồng thời trung thành vời Miêu Thành thì từ đây về sau cậu chính là người của Miêu Thành, tôi sẽ không hại cậu đâu".

Bị Tống Tả vạch trần, tuy Lưu lão quái rất giận dữ nhưng vẫn khăng khăng khuyên bảo Dương Thanh.

"Hừ!"  

Tống Tả hừ lạnh nói: "Mới một tháng trước, tôi có một người bạn vừa bị Cổ Tâm Đan hại chết, chính vì ngày trăng tròn ông ấy không có thuốc giải nên người đang sống sờ sờ mà bị đau đến chết đấy.

Thế mà bây giờ ông lại dám nói với tôi là ông có thuốc giải?"  

"Nếu vậy ông hãy uống Cổ Tâm Đan này đi, sau đó hãy dùng thuốc giải để chứng minh ông có thuốc giải thật!"  

Dương Thanh không ngốc, vừa nãy khi Tống Tả vạch trần sự thật về Cổ Tâm Đan, anh đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ nhờ vả Miêu Thành rồi.

"Mày muốn chết!"  

Lưu lão quái hoàn toàn nổi giận, khi nhìn Tống Tả, trong mắt lão ta xẹt lên sát khí hừng hực.

Chớp mắt lão ta biến mất tại chỗ.

Dương Thanh đã chuẩn bị trước nên ngay khi Lưu lão quái biến mất anh đã đứng che trước người Tống Tả, đồng thời giơ tay đánh ra một đòn cực mạnh.

"Oành!"  

Ầm một tiếng, Dương Thanh lùi ngay về sau mấy bước mà Lưu lão quái dưới đòn tấn công này cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, liên tiếp lùi về sau.

"Đối thủ của ông là tôi!"  

Dương Thanh lạnh giọng nói: "Hôm nay, ông không chết thì tôi chết!"  

Phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lần nữa khởi động, hầu như trong nháy mắt, một luồng khí thế bàng bạc, tràn ngập khắp người Dương Thanh, khiến anh cảm thấy cả người có nguồn sức mạnh dồi dào dùng mãi không hết.

Diệp Lâm vốn đang lo lắng Dương Thanh sẽ đồng ý với Lưu lão quái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Nếu mày muốn nộp mạng tao sẽ cho mày toại nguyện!"  

Lưu lão quái hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ chiêu nạp Dương Thanh, trực tiếp bùng nổ thực lực mạnh nhất của lão ta, xông về phía Dương Thanh.

Cuộc chiến của hai cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh ngang tài ngang sức bùng nổ một lần nữa.

Lúc này rõ ràng hai người đều bộc phát trạng thái mạnh nhất, ngay cả Diệp Lâm cũng phải tránh né mũi nhọn, liên tục lùi về sau mấy chục mét.

"Oành oành oành!"  

Tiếng va chạm khủng bố vang vọng khắp Yến Sơn.

Mỗi lần hai người va chạm, cả ngọn núi Yến Sơn dường như sắp nổ tung, lúc này cao thủ của các thế lực hàng đầu ở khắp nơi kéo quân vào Yến Đô đều nhìn về phía Yến Sơn bằng vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

Cùng lúc đó trong gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô.

Vũ Văn Cao Dương đứng trước cửa sổ sát đất to lớn nhìn về phía Yến Sơn, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Đương nhiên ông ta biết rõ hôm nay là tiệc mừng thọ 100 tuổi của Diệp Lâm, thông qua một số kênh tin tức đặc biệt, ông ta cũng biết Dương Thanh và Diệp Lâm đã trở mặt với nhau.

Lúc này người đang chiến đấu rõ ràng là Dương Thanh.

Chỉ là ông ta không biết người đang đánh nhau với Dương Thanh là ai, nhưng cách xa mấy ngàn mét mà ông ta cũng có thể cảm nhận được luồng khí thế võ thuật khủng bố truyền đến từ Yến Sơn.

Vậy nếu ở ngay hiện trường chiến đấu bầu không khí sẽ khủng bố cỡ nào?  

"Dương Thanh, con tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!", Vũ Văn Cao Dương chắp hai tay lại như đang cầu xin ông trời phù hộ cho Dương Thanh.

Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi!"  

Vũ Văn Cao Dương thu lại tâm trạng, hờ hững nói.

Cửa phòng bị đẩy ra ngay lập tức, một bóng người trẻ tuổi bước vào.

"Văn Bân? Sao con lại đến đây?", nhìn thấy Vũ Văn Bân, Vũ Văn Cao Dương nhíu mày.

Vũ Văn Bân đứng trước mặt Vũ Văn Cao Dương bỗng nhiên lên tiếng nói: "Bố, con có một việc muốn nhờ bố chỉ dạy".

"Chuyện gì?", Vũ Văn Cao Dương hỏi.

"Có một việc nếu con làm rồi sẽ mang đến lợi ích khổng lồ cho con, bố nghĩ con có nên làm không?", Vũ Văn Bân hỏi.

Không biết tại sao Vũ Văn Cao Dương luôn cảm thấy hôm nay Vũ Văn Bân rất khác lạ.

"Nếu chuyện đó có lợi cho con thì đương nhiên con nên làm rồi", Vũ Văn Cao Dương im lặng một hồi rồi nói.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play