*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông Minh quả thật mang họ Diệp, vốn tên là Diệp Minh.

Không có mấy người biết được tên thật của ông ta.

Bởi vì Diệp Minh đã chết, cả Dạ Thượng Hoàng Triều lập tức cực kỳ hỗn loạn, nhưng rất nhanh một nhóm cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp bỗng nhiên xuất hiện, lại còn phong tỏa cả hộp đêm.

Người cầm đầu chính là một ông lão mặc trang phục truyền thống, nét mặt đầy dữ tợn.

Nhìn Diệp Minh đang ngã trong vũng máu, lão ta cảm giác trái tim mình cũng như đang nhỏ máu theo.

“Rốt cuộc là ai?”  

Lão ta nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức ra lệnh: “Phong tỏa toàn bộ Hoàng thành Diệp cho tôi, mau chóng tra xem rốt cuộc là kẻ nào dám giết con tôi!”  

“Vâng, thưa Hoàng Chủ!”  

Một cao thủ Hoàng tộc họ Diệp vâng lệnh rời đi.

Ông lão này không phải ai khác, chính là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Diệp.

Không ngờ lão ta lại đích thân đến hộp đêm Dạ Thượng Hoàng Triều.

Diệp Minh đã bị giết chết chính là con riêng của lão ta.

Chính xác hơn thì Diệp Minh là con trai cả.

Vốn dĩ ông ta là vị Hoàng tử có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng Chủ nhất, ngặt nỗi lại có người mẹ chỉ là một người phụ nữ bán hoa.

Cũng vì nguyên do đó, Diệp Minh đến từng tuổi này mà chưa bao giờ bước chân vào Hoàng tộc, không phải bởi vì ông ta không muốn mà là do Hoàng tộc không cho phép.

Trong lòng Diệp Hoàng vẫn luôn cảm thấy thiệt thòi thay Diệp Minh.

Nếu không vì sự uy nghiêm của Hoàng tộc, lão ta đã dẫn Diệp Minh quay về Hoàng tộc từ lâu.

Thế nhưng bây giờ Diệp Minh lại bị người ta giết chết, còn bị giết ở trong Hoàng thành Diệp, có thể hiểu được Diệp Hoàng đang phẫn nộ đến cỡ nào.

Trong lúc Diệp Hoàng tức giận ra lệnh phong tỏa toàn thành để truy tìm tên hung thủ đã giết người, ở phòng Tổng Thống tại tầng cao nhất của khách sạn Shangri-La.

“Cậu Thanh, Diệp Minh đã chết!”  

Satan bước vào phòng của Dương Thanh, nói với vẻ cung kính.

Dương Thanh gật đầu, lại hỏi: “Ngoại trừ Diệp Minh, chắc hẳn còn không ít người đáng chết đúng không?”  

Satan vội vàng trả lời: “Hễ người nào phạm phải tội đáng bị tử hình mà chưa bị hành quyết thì đã bị giết chết hết rồi”.

“Hơn nữa, người của chúng ta dùng dao găm để giết chúng, cho dù Hoàng tộc họ Diệp nghi ngờ các thế lực ở ngoài biên giới ra tay thì cũng chỉ nghi ngờ đến điện Hắc Long mà thôi”.

“Điện Hắc Long và Hồng Trần của chúng ta bất hòa với nhau.

Nói không chừng có thể nhân cơ hội này khiến cho Hoàng tộc họ Diệp và điện Hắc Long xảy ra mâu thuẫn”.

Có rất nhiều thế lực đứng đầu ngoài biên giới nhưng so ra còn kém hơn Hoàng tộc họ Diệp rất nhiều.

Nếu tổ chức Hồng Trần bị Hoàng tộc họ Diệp để mắt đến thì không tốt chút nào.

Mà điện Hắc Long chính là tổ chức có thực lực mạnh nhất trong ba tổ chức sát thủ lớn ở ngoài biên giới.

Nếu Hoàng tộc họ Diệp thật sự muốn gây hấn với điện Hắc Long, điều đó chắc chắn sẽ mang lại nhiều thương vong hơn cho Hoàng tộc này.

Sát thủ của Hồng Trần có rất nhiều cách để giết người.

Có người dùng súng, có người dùng vũ khí lạnh, cũng có người tay không tấc sắt.

Lần này ra tay với Hoàng tộc họ Diệp, sát thủ Hồng Trần chuyên dùng dao găm, cũng có thể tạo thành không ít phiền phức cho Hoàng tộc họ Diệp.

“Vậy thì tốt!”  

Dương Thanh rất vừa ý với câu trả lời này.

Anh không phải kiểu người thích giết chóc, nhưng vì Hoàng tộc họ Diệp muốn lấy mạng của anh, do đó anh chỉ thu một ít lãi trước mà thôi.

Hơn nữa, những người mà Dương Thanh yêu cầu Hồng Trần ám sát tất cả đều là những kẻ đáng chết.

Có điều đó hoặc là dòng chính của Hoàng tộc họ Diệp, hoặc là người vô cùng quan trọng trong Hoàng tộc họ Diệp.

Tin tức Diệp Minh đã chết nhanh chóng lan truyền khắp cả Hoàng thành Diệp.

Trong lúc nhất thời, người Hoàng tộc đều bàng hoàng, sợ kế tiếp sẽ đến phiên mình.

“Mấy người đều là thùng cơm hay sao? Đã một đêm trôi qua mà vẫn không tìm thấy hung thủ đâu ư?”  

Sáng hôm sau, trong điện Diệp Hoàng, vị Hoàng Chủ đang ngồi ở vị trí chủ tọa căm tức nhìn đám người dòng chính của Hoàng tộc, gào thét hỏi.

Cả đám dòng chính Hoàng tộc họ Diệp bên dưới đều cúi đầu, không dám thở mạnh.

Cuối cùng, đội trưởng đội lính canh phụ trách bảo vệ an ninh Hoàng thành Diệp buộc phải đứng dậy, nói năng cực kỳ cẩn thận: “Thưa Hoàng Chủ, chuyện xảy ra tối hôm qua chính là trách nhiệm đội lính canh của tôi, tôi tình nguyện nhận mọi hình phạt của Hoàng tộc”.

“Trước khi nhận hình phạt, tôi có vài lời muốn nói.

Vụ ám sát tối hôm qua không phải do một người gây nên mà là cả một thế lực, nhằm vào Hoàng tộc họ Diệp chúng ta”.

“Cách thức ám sát của đối phương rất mạnh mẽ, công tác phòng chống trinh sát cũng cực kỳ tỉ mỉ.

Thành viên của toàn đội lính canh đã tìm kiếm toàn thành suốt cả đêm vẫn không có tin tức gì liên quan tới đối phương.

Tôi nghi rằng những người đó đến ám sát là do đã có mưu tính từ trước, sau khi thực hiện xong thì lập tức rời khỏi Hoàng thành”.

“Bởi lẽ đó mà người của chúng ta không hề thu hoạch được gì”.

Đầu tiên, đội trưởng đội lính canh nhận hình phạt trước rồi mới nói ra suy đoán của mình.

Diệp Hoàng vốn đang vô cùng tức giận, bây giờ đã dần dần lấy lại bình tĩnh.

“Cậu có suy đoán gì về thế lực của đối phương không?”, lão ta bất ngờ hỏi.

Bản thân đội trưởng đội lính canh chính là cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, hắn ta suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng: “Tất cả vết thương gây ra do ám sát đều là một chiêu mất mạng.

Bất kể mục tiêu ám sát là mạnh hay yếu đều bị đối phương giết chết trong một đòn, trong số đó có cả một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ”.

“Nhìn khắp Chiêu Châu, thế lực có thể có trình độ ám sát đến mức này, ngoài Hoàng tộc ra thì chắc không còn tổ chức nào có thể thực hiện được”.

“Tôi hoài nghi đối phương chính là tổ chức sát thủ đứng đầu ngoài biên giới, hơn nữa thế lực của họ ở biên giới lại cực kỳ khủng khiếp”.

“Thật ra tôi chỉ nghi ngờ vài đối tượng.

Một là điện Hắc Long, hai là Thánh Kinh và ba chính là Hồng Trần.

Ba thế lực lớn này đều là những thế lực mạnh nhất ở ngoài biên giới.

Nghe nói thủ lĩnh của họ đã là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể đã tiến vào bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng không chừng”.

“Chẳng qua dựa vào cách thức ám sát tối hôm qua, đối phương đều sử dụng dao găm.

Tổ chức dùng loại vũ khí này hình như chỉ có mỗi điện Hắc Long”.

Diệp Hoàng nhíu mày, sát khí lóe lên trong mắt: “Chỉ là một tổ chức sát thủ ở ngoài biên giới lại dám giết người của Hoàng tộc họ Diệp chúng ta.

Vậy thì điện Hắc Long không cần phải tồn tại nữa”.

Dứt lời, lão ta ra lệnh: “Lập tức bảo năm cao thủ Thần Cảnh do Diệp Sát dẫn đội đến biên giới, tiêu diệt điện Hắc Long!”  

“Hoàng Chủ, vừa rồi chỉ là suy đoán của tôi, còn chưa xác định được rốt cuộc có phải do điện Hắc Long gây ra hay không”, đội trưởng đội lính canh nghe vậy thì lập tức tái mặt.

Diệp Hoàng cố sức kiềm chế lửa giận của mình, cắn răng nói: “Không cần biết có phải do điện Hắc Long gây ra hay không, chỉ cần khả nghi là đã đủ lý do để tiêu diệt chúng!”  

Nghe vậy, đội trưởng đội lính chỉ có thể im miệng.

Rất nhanh, năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp với chỉ huy là Diệp Sát đã tập hợp.

Đây chính là những cao thủ Hoàng tộc họ Diệp có thực lực gần với Diệp Hoàng, cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong.

Với đội hình như thế, muốn tiêu diệt một tổ chức sát thủ ở ngoài biên giới dường như không có gì khó.

Có điều ngay lúc năm người này vừa rời khỏi Hoàng thành Diệp, Dương Thanh cũng xuất phát.

Có nhiều lúc, chỉ cần dùng đầu óc là đã có thể giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức.

Tiệc mừng thọ của Diệp Lâm sắp đến mà Diệp Hoàng còn dám cử năm cao thủ Thần Cảnh đi vào ngay lúc này, thật sự ngông cuồng đến tột cùng.

Năm tiếng sau, một chiếc máy bay tư nhân hạ cánh ở sân bay ngoài biên giới.

Diệp Sát dẫn đầu năm cao thủ Thần Cảnh bước khỏi máy bay, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play