Không ai có thể ngờ được, sau đó Đoàn Hoàng lại ra lệnh cho người đi bắt Đoàn Vô Nhai về.

Dẫu sao, Đoàn Vô Viêm cũng đã chết, Hoàng tộc họ Đoàn ngày nay chỉ có Đoàn Vô Nhai là có thiên phú võ thuật mạnh nhất.

Những hoàng tử khác tuy cũng có thiên phú khá cao nhưng thực lực mạnh nhất chỉ tới Thần Cảnh trung kỳ, so với Đoàn Vô Nhai đã đột phá tới Thần Cảnh đỉnh phong thì quả thật không đáng nhắc tới.

Thế nhưng, Đoàn Hoàng lại vì cái chết của Đoàn Vô Viêm mà tính hỏi tội Đoàn Vô Nhai.

Ngay khi Đoàn Hoàng phái hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới biệt viện, bên trong khuôn viên của biệt viện này, bốn người Dương Thanh, Đoàn Vô Nhai, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên đều đang có mặt.

Đoàn Vô Nhai nhìn biệt viện đã biến thành phế tích, sắc mặt bi thương vô cùng.

"Bố, bố đã cố gắng hết sức rồi, xin đừng tự trách bản thân nữa, nếu mẹ ở trên trời có linh, nhất định sẽ không trách bố đâu".

Đoàn Ngữ Yên kéo tay bố mình, cố gắng khuyên giải.

Mặc dù cô ấy đang khuyên giải Đoàn Vô Nhai nhưng sắc mặt cô ấy cũng đau thương khôn xiết.

Bố nhớ thương mẹ, sao cô ấy lại không nhớ nhung mẹ mình chứ?

Biệt viện này có ý nghĩa vô cùng sâu nặng với Đoàn Vô Nhai, đồng thời nó cũng có ý nghĩa như vậy đối với cô ấy.

Nay biệt viện này đã bị hủy hoại, thật đúng là một đả kích rất lớn đối với hai bố con cô ấy.

Độc Du đứng sau lưng Đoàn Vô Nhai, sắc mặt bĩnh tĩnh, chẳng khác nào một vệ sĩ trung thành nhất, mà sự thực cũng đúng như vậy, ông ấy đúng là cực kì trung thành.

Dương Thanh đứng bên cạnh, loáng thoáng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Đoàn Vô Nhai.

Bỗng, anh nhíu mày: "Xem ra, Đoàn Hoàng không tính tha cho chúng ta rồi".

"Ý gì?"

Cảnh giới võ thuật của Đoàn Vô Nhai không bằng Dương Thanh, ông ta vẫn chưa cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.

Dương Thanh nheo mắt nói: "Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, Đoàn Hoàng ra tay "hào phóng" thật".

"Ý cậu là, bố tôi phái hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới đối phó chúng ta?"

Đoàn Vô Nhai kinh ngạc hỏi.

Dương Thanh gật đầu: "Hai gã cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong này mang theo chủ ý giết chóc rất mãnh liệt, nếu không phải muốn đối phó các ông thì nhất định là để đối phó với tôi".

Nghe vậy, Đoàn Vô Nhai tỏ vẻ không thể tin nổi, vội vã phủ nhận: "Không thể nào!"

"Trong Hoàng tộc họ Đoàn, trừ bố tôi và La Tu, không còn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong nào nữa, sao có thể đột nhiên xuất hiện hai cao thủ nữa?"

"Cậu Thanh, có phải cảm giác của cậu nhầm rồi không?"

Đoàn Vô Nhai vốn là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, sao có thể không nắm rõ tình hình các cao thủ bên trong Hoàng tộc được.

Nhưng ngay khi ông ta vừa dứt lời, hai luồng uy lực võ thuật khủng bố chợt vọt về phía này.

Đoàn Vô Nhai và Độc Du đều cảm nhận được, lập tức hai người đều biến sắc.

"Sao có thể như vậy?"

Nhận thấy hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đang tới gần, Đoàn Vô Nhai khϊế͙p͙ sợ ra mặt.

Độc Du nhanh chóng bước lên, chắn trước mặt Đoàn Vô Nhai, nghiêm nghị nói: "Nhị hoàng tử, ngài hãy mau đưa cô Yên đi đi, tôi sợ Đoàn Hoàng sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta đâu".

"Không! Không thể nào!"

Đoàn Vô Nhai kích động vô cùng, ông ta đỏ mắt lên, nói: "Nay Đoàn Vô Viêm đã chết, Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có tôi tiến vào được cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong, trong Hoàng tộc ngày nay, tôi chính là người có thiên phú võ thuật cao nhất!"

"Sao bố có thể đối phó với tôi được? Điều này không thể nào xảy ra! Tuyệt đối không thể nào!"

Ông ta không cách nào chấp nhận sự thật này.

Ánh mắt Dương Thanh thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, trông về phía hai gã cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đang tới gần, lạnh lẽo nói: "Rốt cuộc có phải hay không, đợi chút là biết ngay kết quả".

Đoàn Ngữ Yên cũng khẩn trương ra mặt, cô ấy níu chặt tay bố mình, nói: "Bố, chúng ta rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn đi thôi, ông nội sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu".

Đoàn Vô Nhai cắn chặt răng, một hơi thở võ thuật của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đột ngột bùng nổ từ trên người ông ta.

Cơn giận ngập trời khiến ông ta gần như lâm vào điên cuồng.

"Ầm!"

Một giây tiếp đó, hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đồng loạt hạ xuống nơi này.

Mặt đất chấn động kịch liệt, hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong hờ hững nhìn về phía Đoàn Vô Nhai.

"Đoàn Hoàng ra lệnh cho chúng tôi đưa Nhị hoàng tử và Dương Thanh tới gặp ngài ấy!"

Một cao thủ đột nhiên cất lời, ánh mắt nhìn Đoàn Vô Nhai hoàn toàn không có chút kính cẩn.

Cho đến lúc này, niềm hi vọng của Đoàn Vô Nhai đã hoàn toàn tắt lịm.

Ông ta chưa từng gặp hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong trước mặt bao giờ.

Nếu không phải bọn họ tự xác nhận, có lẽ ông ta còn hoài nghi, hai người này liệu có phải là kẻ địch tấn công vào Hoàng tộc họ Đoàn hay chăng, nhưng hiển nhiên không phải.

Đối phương nói "Đoàn Hoàng ra lệnh", vậy có nghĩa, bọn họ là do Đoàn Hoàng phái tới.

Đoàn Vô Nhai vốn chính là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, nhưng ông ta lại không biết trong Hoàng tộc họ Đoàn còn có hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.

Điều này chứng tỏ, Đoàn Hoàng không hề tin tưởng ông ta.

"Bố tôi bảo các ông áp giải chúng tôi về đúng không?"

Đoàn Vô Nhai lạnh nhạt hỏi.

"Nhị hoàng tử câu kết với Dương Thanh, đánh chết La Tu và Ngũ hoàng tử, Đoàn Hoàng vô cùng phẫn nộ, xin Nhị hoàng tử đừng làm khó chúng tôi, tự giác đi cùng chúng tôi về giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Đoàn Hoàng đi".

Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cầm đầu lạnh lẽo đáp.

"Cậu Thanh, xin nhờ cậu đưa Ngữ Yên với Độc Du rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn!"

Đoàn Vô Nhai đứng quay lưng lại với bọn Dương Thanh, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cao thủ Thần Cảnh kia, nói.

Lúc này, hơi thở võ thuật trên người ông ta chợt bùng lên, đáy mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

"Tôi không đi!"

Độc Du tiến lên một bước, hơi thở võ thuật của cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cũng bùng nổ trong nháy mắt.

"Độc Du!"

Đoàn Vô Nhai quát lớn: "Đây là mệnh lệnh! Rời khỏi nơi này cùng cậu Thanh ngay!"

"Từ năm đó, khi ngài cứu tôi, cái mạng này của tôi chỉ thuộc về ngài, dù bị giết chết ở Hoàng tộc họ Đoàn, tôi cũng tuyệt đối không bỏ lại ngài một mình!"

Độc Du bình thản nói: "Trước đây tôi luôn nghe theo ý ngài, nhưng hôm nay, tôi không thể tuân theo mệnh lệnh của ngài, xin Nhị hoàng tử thứ tội!"

"Bố, con cũng không đi đâu! Dù có chết, con cũng muốn chết bên cạnh bố!"

Đoàn Ngữ Yên kiên định nói, đáy mắt hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Cô ấy cũng tiến lên một bước, đứng sóng vai với Đoàn Vô Nhai.

"Tôi bảo các người đi mau!"

Đoàn Vô Nhai giận dữ hét: "Ai làm người đó chịu trách nhiệm, Đoàn Vô Viêm là do tôi giết, La Tu cũng do chính tay tôi giết".

"Nhưng tôi không tin bố tôi sẽ ác độc đến mức muốn giết chính con đẻ của mình!"

"Các người mau đi ngay đi!"

Hiển nhiên, ông ta cố tình gom hết tội giết Đoàn Vô Viêm và La Tu vào mình, muốn một mình gánh chịu mọi hậu quả.

Chỉ có điều, Độc Du và Đoàn Ngữ Yên vẫn không chịu nhúc nhích.

Hai người này trước nay luôn nghe lời ông ta, nhưng nay lại nhất quyết không chịu tuân theo.

"Nhị hoàng tử, nếu Đoàn Hoàng thực sự muốn tha cho ngài thì đã không phái hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đến đưa ngài tới gặp ông ấy".

Độc Du hiểu rất rõ tình huống hiện tại, bình thản nói: "Lần này Đoàn Hoàng thật sự có khả năng hạ quyết tâm giết ngài đấy!"

"Không thể nào!"

Cho đến bây giờ, Đoàn Vô Nhai vẫn không chịu tin, bố mình sẽ hạ lệnh giết mình.

Độc Du không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía hai cao thủ Thần Cảnh kia, sẵn sàng chiến đấu.

Dương Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ, bước lên trước, nói: "Các vị đã không muốn đi thì tôi càng không thể đi, nói sao thì tôi cũng chính là người giết Đoàn Vô Viêm mà!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play