Nếu chỉ là Quan Hồng Nghị đến, Dương Thanh có thể không cần quan tâm, nhưng đích thân Quan Vương đến thăm đã là nể mặt anh lắm rồi.

Nếu như anh vẫn còn không muốn tiếp đãi thì thực sự hơi quá đáng rồi.

"Quan Vương có thể đến phúng viếng thần y Phùng, thiết nghĩ thần y Phùng trêи trời có biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Quan Vương, xin mời!”

Giọng của Dương Thanh đột nhiên vang lên.

Được sự cho phép của Dương Thanh, Quan Vương bước vào trong sân.

Lão ta đích thân rút ba nén hương, đứng trước linh cữu của thần y Phùng và thở dài: "Không ngờ trong Vương thành Quan của tôi lại có một thần y cấp bảo vật quốc gia như thần y Phùng!”

"Sự ra đi của thần y Phùng là sự mất mát của Vương thành Quan và cũng là sự mất mát của Chiêu Châu!"

"Cậu Thanh, xin hãy nén đau thương!”

Cuối cùng, Quan Vương nhìn Dương Thanh và nói.

Dương Thanh khẽ gật đầu, đột nhiên anh nói: "Cánh tay bị phế của Đại vương tử nếu như có thể kịp thời chữa trị, có lẽ còn có hi vọng bình phục”.

Quan Hồng Nghị vừa bị Quan Vương đá nghe Dương Thanh nói vậy liền vui mừng khôn xiết.

Quan Vương bảo ông ta đích thân đến xin lỗi chẳng phải vì muốn có cơ hội chữa lành cánh tay hay sao?

Mặc dù Dương Thanh không nói rõ, nhưng anh cũng thể hiện rằng mình không để tâm đến việc Quan Hồng Nghị chữa trị đôi tay của ông ta.

Quan Vương cũng ngẩn ra, sau đó trừng mắt nhìn Quan Hồng Nghị, tức giận hét lên: "Đồ khốn kiếp, cậu Thanh đã khoan hồng đại lượng như vậy mà mày còn không biết cảm ơn à?”

"Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”

Lúc này Quan Hồng Nghị mới định thần lại và gật đầu lia lịa cảm ơn.

Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng khác cũng đỗ lại ở cửa, lại là một ông già mặc bộ đồ vải cũng được dìu xuống xe.

Ông già trông vô cùng xanh xao, dựa vào một cây gậy gỗ bình thường.

"Bỏ tôi ra!”

Khi hai tùy tùng định đỡ lão ta thì bị lão ta quát.

Tuy nhiên, ngay sau khi người tùy tùng buông tay, lão ta liền loạng choạng và suýt ngã xuống đất.

"Tránh sang một bên!"

Người tùy tùng muốn bước tới thì lại bị lão ta quát tiếp.

Lão ta chống gậy, bước đi hơi loạng choạng nhưng vẫn nhất quyết tự mình bước đi.

"Bố!"

"Ông nội!"

Sau khi Khương Long Phi và Khương Lực nhìn thấy ông già thì liền đồng thanh kêu lên.

"Chủ nhà họ Khương, Khương Hùng!"

Có người kêu lên, rõ ràng là đã nhận ra thân phận của ông già.

Đó là Khương Hùng, người đứng đầu gia tộc họ Khương.

Ở Vương thành Quan, thực lực của họ chỉ đứng sau Vương tộc họ Quan.

Hơn nữa lão ta có thân phận rất cao, cho dù là Quan Vương cũng phải nể lão ta vài phần.

Vì Quan Vương đích thân tới đây nên nhiều lãnh đạo quyền lực hàng đầu ở Vương thành Quan cũng lần lượt kéo đến.

Lúc này thấy Khương Hùng xuất hiện, đám đông không khỏi thể hiện sự kinh ngạc.

Không phải vì lý do nào khác, mà nghe đồn nhiều năm trước Khương Hùng đã bị bệnh nặng nằm liệt giường, thế mà giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người, tuy rằng bước đi run rẩy, nhưng vẫn đứng để bước tới.

"Phụp!”

Khương Hùng đi thẳng vào đến cổng sân thì đột nhiên quỳ gối, nói lớn về phía sân: "Khương Hùng - tội nhân ở biên giới phía Bắc không dạy dỗ tốt được con cháu của mình, đặc biệt đến đây xin được ban cho cái chết!”

"Cái gì?"

"Khương Hùng đến để xin được chết sao?"

"Sao có thể như thế chứ? Ông ấy là chủ của nhà họ Khương, nghe đồn còn xuất thân từ chiến vực. Năm xưa đã từng lập được nhiều chiến công hiển hách trêи chiến trường. Cho dù là Quan Vương cũng chưa chắc đã có thể ban cái chết cho Khương Hùng!"

"Khương Hùng xin được ban cho cái chết, rốt cuộc là xin ai đây? Lẽ nào là đang xin Quan Vương?”

...

Lúc này tất cả mọi người của các gia tộc thấy vậy đều hết sức kinh ngạc.

Ngay cả đồng tử của Quan Vương lúc này cũng đột nhiên co rút lại, vô thức nhìn sang người thanh niên bên cạnh mình.

Lão ta đã đoán và nghi ngờ thân phận của Dương Thanh từ lâu, chỉ là vẫn không dám chắc chắn mà thôi.

Dù sao thì thân phận của Tướng quân ở biên giới phía Bắc như lời đồn cũng vô cùng bí mật. Cho đến bây giờ đều không có tin tức cụ thể nào về Tướng quân ở biên giới phía Bắc.

Lão ta chỉ có thể đoán rằng Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc thông qua sức mạnh đáng sợ của Dương Thanh thôi.

Lúc này, Khương Hùng đã từng trở về từ biên giới phía Bắc lại đích thân tới đây, lập tức quỳ xuống cầu xin cái chết.

Mặc dù Khương Hùng không nói xin ai ban cho cái chết, nhưng Quan Vương biết rằng Khương Hùng đang cầu xin Dương Thanh.

Nếu nói ở Vương thành Quan rộng lớn này có ai là người mang đến sự uy hϊế͙p͙ lớn nhất đối với lão ta thì cũng chỉ có Khương Hùng mà thôi.

Đó là bởi vì Khương Hùng là một cao thủ bước ra từ biên giới phía Bắc, mà biên giới phía Bắc là một nơi cực kỳ bí mật, theo lời đồn đại thì thực lực của biên giới phía Bắc là mạnh nhất trong bốn vùng biên giới.

Không chỉ thực lực của Tướng quân biên giới phía Bắc hùng mạnh, mà bên dưới Tướng quân còn có hàng chục cao thủ Vương Cảnh.

Với đội hình như vậy, e rằng ba biên giới kia cộng lại cũng không thể so với biên giới phía Bắc.

Mà Khương Hùng chính là thế hệ cựu chiến sĩ ở biên giới phía Bắc, nếu có chuyện gì xảy ra với lão ta, e rằng toàn bộ biên giới phía Bắc sẽ không để yên cho kẻ đã khiến lão ta xảy ra chuyện.

Đây cũng là lý do vì sao bao nhiêu năm nay Quan Vương không dám động vào nhà họ Khương, thay vào đó cứ giương mắt nhìn nhà họ Khương không ngừng lớn mạnh, để họ ngồi vững chiếc ghế gia tộc hạng nhất bên dưới Vương tộc họ Quan.

Dương Thanh vốn vẫn luôn quay lưng về phía cửa, khẽ run lên khi nghe thấy Khương Hùng nhắc đến từ biên giới phía Bắc, ánh mắt anh còn mang theo chút kinh ngạc.

Nếu sớm biết người đứng đầu nhà họ Khương là chiến sĩ ở biên giới phía Bắc thì anh sẽ không bao giờ động đến hai bố con Khương Lực và Khương Long Phi.

Bất kỳ cựu chiến sĩ nào của biên giới phía Bắc thì cũng đều đã từng xông pha trêи chiến trường, không có ngoại lệ, tất cả họ đều là những anh hùng của Chiêu Châu.

Có thể nói, nếu không có thế hệ cựu chiến sĩ đó thì sẽ không có Chiêu Châu như bây giờ.

Thế mà lúc này Khương Hùng lại đang quỳ ở bên ngoài cầu xin anh ban cho cái chết.

"Ông Khương, mời đứng lên!”

Dương Thanh gần như ngay lập tức di chuyển đến chỗ Khương Hùng, cúi đầu và đỡ Khương Hùng đứng dậy.

Đột nhiên Khương Hùng giàn giụa nước mắt, lão ta nhìn Dương Thanh đầy vẻ kϊƈɦ động.

Lão ta chưa từng nghĩ đến việc đời này vẫn còn có thể gặp được Tướng quân ở biên giới phía Bắc.

Là một chiến sĩ ở vùng biên giới phía Bắc, mặc dù đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy Dương Thanh, nhưng lão ta biết sự tích về Dương Thanh rõ đến nỗi có thể đọc thuộc lòng.

Lão ta chỉ biết Dương Thanh là quân nhân ở biên giới phía Bắc, nhưng không dám chắc chắn Dương Thanh có phải là Tướng quân ở biên giới phía Bắc hay không.

Nhưng vào lúc này, hành động của Dương Thanh khiến lão ta lập tức hiểu rằng suy đoán của mình là đúng, Dương Thanh chính là truyền thuyết của biên giới phía Bắc.

"Tôi là tội nhân, tôi là tội nhân!"

Khương Hùng bất ngờ bật khóc nghẹn ngào: "Lỗi tại tôi đã không giáo ɖu͙ƈ được con cháu của mình. Nếu tôi có thể chết trong tay cậu, tôi chết cũng không hối hận".

Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người mới hiểu người mà Khương Hùng cầu xin ban cho cái chết không phải là Quan Vương của Vương thành Quan, mà là một thanh niên chưa từng gặp.

Về phần hai bố con Khương Long Phi và Khương Lực, lúc này họ chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Trong ấn tượng của bọn họ, Khương Hùng chưa từng quỳ xuống trước ai, nhưng hôm nay, lão ta lại quỳ xuống trước mặt Dương Thanh.

Quan Vương cũng đanh mặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

Nếu trước đây lão ta chỉ chắc chắn bốn mươi phần trăm rằng Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, thì bây giờ, độ chắc chắn này đã tăng lên đến chín mươi phần trăm.

Trừ khi là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, nếu không lão ta không thể hiểu nổi tại sao Khương Hùng, một người trước giờ luôn ngay thẳng lại yêu cầu Dương Thanh ban cho cái chết như vậy?

Điều này chỉ có thể cho thấy Dương Thanh chính là Tướng quân ở biên giới phía Bắc.

Nghĩ đến đây, Quan Vương đột nhiên đã hiểu hết mọi chuyện, tại sao Dương Thanh lại có thể dễ dàng xâm nhập vào Vương thành Quan và đánh bại nhiều cao thủ của Vương tộc họ Quan như vậy.

Ngay cả lão ta là cao thủ mạnh nhất của Vương tộc họ Quan cũng bị Dương Thanh dùng thẻ ngân hàng ném ra khiến ngón tay bị thương.

Nhìn thái độ cung kính của Dương Thanh đối với Khương Hùng, trong lòng Quan Vương cảm thấy hơi bất an, cảm giác Vương vị của mình bị uy hϊế͙p͙.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play