Trong lúc Diệp Liên bắt đầu làm quen lại với cuộc sống ở Hoắc gia, Duẫn Hạo đang chạy đôn chạy đáo để tìm tin tức. Mặc Phong ở công ty dù bận vẫn rất chiếu cố anh, bởi vì chú ấy cảm thấy có lỗi về việc trước kia nên ra sức giúp anh hỏi chuyện người quen ở khắp nơi. Cuối cùng, Duẫn Hạo tìm đến Lập Trì ở trường đại học nghệ thuật nổi nhất thành phố A.

Bởi vì chuyện tai nạn nên Duẫn Hạo tạm thời còn chưa đi học đại học, Diệp Liên cũng vậy. Nhưng anh đã có thư tuyển thẳng nên cũng không sợ, hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Đứng trước cổng trường đại học đông đúc người qua lại, không ít cô gái đi đến muốn bắt chuyện với Duẫn Hạo. Anh mặc một thân tây trang sau khi từ công ty ra, trông chín chắn và có sức hút khác với một sinh viên năm nhất bình thường. Hơn nữa, khuôn mặt anh lại vô cùng bắt mắt, ngũ quan đẹp như tạc, đám sinh viên nữ đi ngang qua đều ấn tượng với anh.

Có người bạo gan đến gần hỏi chuyện:

“Xin lỗi, không biết cậu có phải là sinh viên của trường không? Tôi là sinh viên mới.”

“Tôi không phải sinh viên nơi này.” Duẫn Hạo lắc đầu, anh nhìn đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ Lập Trì tan học thì nói nhanh: “Tôi đang chờ người.”

“A, vậy à, làm phiền cậu rồi.”

Cô gái kia hơi xấu hổ chạy đi, đến chỗ đám bạn khoe khoang mình vừa rồi đã nói chuyện với anh đẹp trai thế nào.

Chờ tầm nửa tiếng, rốt cuộc Duẫn Hạo cũng nhìn thấy Lập Trì đi ra ngoài cùng một cô gái xinh xắn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trông bộ dáng rất giống một cặp đôi mới yêu nhau. Mà, Duẫn Hạo không quan tâm đến chuyện yêu đương của hắn ta lắm.

Anh bước đến mấy bước, sau đó ngoắc tay, Nhị Bình ở phía sau đi lên chặn đường Lập Trì. Thấy khuôn mặt quen thuộc của Nhị Bình, Lập Trì hơi giật mình. Đây không phải là bảo vệ của trường sao? Khi đó hắn gặp ông ta không ít lần vì ông ta hay lượn lờ quanh lớp của họ.

“Chú tìm ai?” Lập Trì nhíu mày.

“Duẫn Hạo tìm cậu nói chuyện.”

Nhị Bình đưa tay làm tư thế mời, với hai tay cuồn cuộn cơ bắp của ông, nếu Lập Trì dám từ chối lời mời này thì sẽ phải rất thảm. Hắn ra hiệu cho bạn cùng lớp đi trước, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh cổng với một tay đút túi quần.

Hội trưởng hội học sinh, Duẫn Hạo, tìm hắn có việc gì? Hắn đi theo ông chú bên cạnh, sau đó trực tiếp bị thỉnh tới công ty của Hoắc gia. Mồ hôi lạnh chảy dọc sau lưng, Lập Trì trước kia không sợ Duẫn Hạo chút nào, thậm chí có cảm giác hai người chỉ ngang cơ nhau, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Duẫn Hạo, hắn có phần lo lắng.

“Đừng căng thẳng.” Duẫn Hạo đưa tay chỉ ghế sofa trong phòng làm việc. “Cậu ngồi đi.”

Lập Trì hít sâu một hơi, bình tĩnh ngồi xuống, hắn vẫn rất kiệm lời với người lạ:

“Chuyện gì?”

“Gần đây cậu không liên lạc với Diệp Liên nữa?”

“Diệp Liên?” Lập Trì gật đầu. “Đã rất lâu rồi tôi không nói chuyện với cô ấy.

Từ sau vụ hắn khai thật với Diệp Liên lý do hắn tiếp cận cô thì không còn mặt mũi nào đối diện với cô nữa, đến giờ hắn vẫn hối hận, cho nên đâu dám liên hệ với cô.

“Vậy chắc cậu không biết chuyện Diệp Liên bị bắt cóc và bán đi?” Duẫn Hạo vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế và nhìn về phía hắn ta.

“Cái gì?” Lập Trì kinh hô. “Bị bắt bán?”

Không, hắn hoàn toàn không hề hay biết chuyện này! Trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra một gương mặt xinh đẹp, hắn ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo. Chỉ thấy Duẫn Hạo cười nói:

“Tôi nghi ngờ một người, đang trong quá trình điều tra, không biết cậu có hứng thú muốn hợp tác không?”

“Diệp Liên bây giờ thế nào?” Lập Trì lo lắng, hắn muốn biết tình trạng của cô ấy chứ không có hứng thú điều tra người khác, bởi vì trong lòng hắn cũng đang nghĩ đến một cái tên.

Duẫn Hạo tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã là dung nham nóng cháy, anh giận không nhẹ, cười càng tươi hơn:

“Nhờ phước của Phương tiểu thư, cô ấy bây giờ đêm nào cũng giật mình tỉnh vì gặp ác mộng, gầy đi một vòng, bị bệnh tâm lý, không thể tiếp xúc với người khác quá gần, nếu không sẽ bị hoảng loạn.”

Nghe đến đây, Lập Trì siết chặt nắm tay vì giận dữ. Hắn không thể tưởng tượng nổi Diệp Liên yếu ớt như vậy, sau khi bị bắt cóc thì còn xảy ra chuyện gì khác nữa không.

Lập Trì hít sâu một hơi, thấy Phương Ngọc đã bị nghi ngờ thì nói:

“Cậu muốn hợp tác kiểu gì?”

“Không phải cậu từng trao đổi với Phương Ngọc à? Tôi muốn biết rõ giao dịch của hai người, và cả những uất ức mà Diệp Liên phải chịu khi tôi không có ở đây.” Duẫn Hạo chỉ nghi ngờ chứ chưa có bằng chứng xác thực, bây giờ nghe giọng điệu này của Lập Trì thì lại càng chắc chắn.

Anh không nghĩ ra ai khác muốn hủy hoại Diệp Liên như vậy, Phương Ngọc vẫn luôn nhắm đến anh, đây rất có thể là âm mưu của cô ta, hoặc là nói, của Phương gia? Muốn bám trụ vào cây đại thụ Hoắc gia thì nên chọn dùng cách khác chứ không nên dùng những mưu hèn kế bẩn này.

Lập Trì chậm rãi nói:

“Cũng không có gì đặc biệt, ban đầu Phương Ngọc nói chỉ cần tôi tách Diệp Liên ra khỏi cậu là được, cho nên tôi đã đồng ý. Đổi lại, Phương Ngọc sẽ tìm những dự án phù hợp cho gia đình tôi, để tôi vào được một trường đại học như ý.”

Cô ta không nói sẽ hãm hại Diệp Liên, chỉ bảo hắn cản trở Diệp Liên và Duẫn Hạo một chút thôi. Đó là lý do Lập Trì đồng ý làm giao dịch, nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, hắn sẽ lựa chọn khác đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play