Sau khi Duẫn Hạo và Diệp Liên nói chuyện xong, Phi Vũ cứ ngỡ rằng nhờ cậu nhóc kia nên em ấy đã khỏi bệnh, nhưng khi hắn đến gần vẫn bị bài xích như cũ, phải đứng cách xa một chút. Hắn ra hiệu cho Diệp Liên đi theo mình ra một góc rồi hỏi:
“Em muốn trở lại Hoắc gia?”
“Em… không biết.” Diệp Liên không chắc lắm.
Phi Vũ đưa em gái về đây đã mấy tháng, nhưng ở cạnh nhau cũng không nhiều vì phần lớn thời gian hắn đều ở bên ngoài và tối muộn mới trở về. Tuy vậy, hắn cảm giác rất thích ở cạnh cô em gái này. Mẹ mất từ khi hắn còn nhỏ, cha lại không quan tâm gì đến hắn, cho nên Diệp Liên có thể nói là người thân duy nhất mà hắn có thể chung đụng.
So với hắn, Diệp Liên lại có vẻ hời hợt trong mối quan hệ anh em cùng cha khác mẹ này. Bởi vì từ nhỏ lớn lên dưới sự chăm sóc của cha mẹ nuôi và ở gần Duẫn Hạo, cho nên mấy tháng qua Phi Vũ có đối xử với cô tốt cách mấy thì tim cô vẫn hướng về phía gia đình ở miền Nam.
“Em suy nghĩ thêm đi, anh ra ngoài gặp bạn trai của em một chút.”
“B-Bạn trai?” Diệp Liên lắp bắp. “Không phải, đó là…”
Là gì? Cô định nói là anh trai, cơ mà vốn dĩ mối quan hệ của họ không phải anh trai em gái… Cô cứng họng nhìn theo Phi Vũ, thấy hai người ở bên đó nhỏ giọng bàn luận, cô tò mò đến gần. Tiếc rằng khi phát hiện cô muốn nghe lén, hai người họ lại im lặng.
Duẫn Hạo nói với cô:
“Em lên lầu nghỉ đi, suy nghĩ xong thì nói với anh.”
“Anh định đi đâu?”
“Gặp anh trai em có chút chuyện.” Duẫn Hạo nhìn cô. “Nghe lời.”
Cái điệu bộ này của anh thật sự rất ra dáng anh trai, làm Phi Vũ ở bên cạnh có chút ghen tỵ. Bình thường hắn chưa bao giờ dám nói kiểu ra lệnh như thế với em gái cưng.
Diệp Liên vậy mà không nói lời thật sự gật gật đầu rồi chạy lên lầu. Sự đối nghịch của cô khi nói chuyện với Duẫn Hạo và Phi Vũ rất rõ ràng, Phi Vũ buồn bực:
“Rốt cuộc ai mới là anh trai của con bé.”
“Là anh. Tôi không phải anh trai của Diệp Liên.”
“Ồ?” Phi Vũ tỏ vẻ hứng thú.
Thấy hắn nhếch lông mày nhìn mình, Duẫn Hạo tự hào khoe khoang:
“Sớm thôi, tôi sẽ là bạn trai của Liên Liên.”
“Ha ha.”
Phi Vũ không đôi co với Duẫn Hạo mà ngoắc tay:
“Cậu đi theo tôi.”
Hai người xoay người rời đi, vòng qua một căn phòng rộng ở cuối hàng lang, đi xuống dưới tầng hầm tối tăm. Qua hai cánh cửa có khóa và mật khẩu kỹ càng, Duẫn Hạo mới nhìn thấy được một căn phòng trông có vẻ kỳ quái. Mùi máu tươi xộc vào mũi, tanh nồng khó chịu.
Đèn trên trần tự động sáng lên, Duẫn Hạo khựng lại khi nhìn thấy một người đàn ông toàn thân là máu bị treo trên một cái giá.
“Sợ?” Phi Vũ cười hỏi.
“Không phải sợ, chỉ là hơi ngạc nhiên.”
Khuôn mặt của Duẫn Hạo hơi trầm xuống, anh hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông này lại tàn độc như vậy. Tra tấn ông ta đến nỗi sẹo cũ chồng lên sẹo mới.
“Nếu cậu biết ông ta đã làm gì Diệp Liên thì sẽ không trưng ra vẻ mặt thương cảm đó nữa đâu.”
“Ông ta đã làm gì?” Duẫn Hạo nhíu mày.
Phi Vũ bình tĩnh tiến tới gần, tìm đồ điều khiển và nhấn vào một cái nút trên đó. Trần nhà mở ra, người đàn ông kia lập tức bị một gáo nước lạnh dội tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn về phía họ.
Thấy vậy, Phi Vũ nở nụ cười:
“Ông ta đã xâm hại Diệp Liên, khiến con bé bị ám ảnh tâm lý. Không phải cậu rất thắc mắc chuyện gì đã xảy ra sau khi con bé mất tích à?”
Nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Phi Vũ kết hợp với giọng nói bình tĩnh của hắn như thể đang kể một câu chuyện của người qua đường, nhưng tay của hắn thì lại ấn nút điều khiển lần thứ hai. Một bệ đỡ đầy đủ các loại roi da, gậy sắt từ dưới đất trồi lên.
Lúc này, Duẫn Hạo đã hoàn toàn chết cứng vì câu nói của Phi Vũ.
Xâm hại? Anh không nghe lầm? Là xâm hại? Đôi mắt của anh đỏ lên, tơ máu hằn rõ trong mắt. Anh không tin được là mình vừa nghe Phi Vũ nói rằng người đàn ông trước mắt đã xâm hại Diệp Liên…
Không, chuyện này không phải thật! Anh siết chặt nắm tay, cố gắng hít thở thật đều nhưng ngực vẫn đau thắt.
Phi Vũ cầm lấy một cây gậy bóng chày, nói:
“Tôi đã tập chơi bóng chày được mấy tháng rồi, nhưng hắn ta vẫn không chịu khai ra người phía sau.”
Hắn cầm lấy cây gậy, dùng lực quất mạnh vào bụng người đàn ông kia một cái. Âm thanh bộp bộp kèm theo tiếng kêu đau khàn khàn của ông ta khiến Duẫn Hạo tỉnh lại khỏi cơn sốc.
Anh lắp bắp nói:
“Là thật?”
“Tôi không rỗi mà đùa cậu, theo lời của đám người đã chết thì là thật, còn tên này quá cứng miệng, hỏi mãi cũng không ra. Tiếc là người của tôi không dám quá lỗ mãng ở khu vực của Hoắc gia, cho nên đến giờ đều chưa có kết quả.” Vừa nói, Phi Vũ lại đổi dụng cụ, dùng roi da đánh người đàn ông bị treo trên giá một cái thật mạnh. Lực tay đó đủ để làm ông ta tróc da, nhưng ông ta chỉ rên hừ hừ, không nói chuyện.
Duẫn Hạo đứng không vững, anh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, ánh mắt đỏ ngầu như muốn giết người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT