Hoắc gia chìm trong im ắng, mỗi người đều đang lo lắng cho vị tiểu thư đã mất tích mấy ngày liền, nhưng ngay cả khi Hoắc Tư Thần cử toàn bộ người của mình ra ngoài tìm kiếm thì vẫn không thấy tung tích của cô bé. Từ thành phố đuổi ra ngoại ô, sau đó đuổi đến bến cảng thì mất dấu. Chuyện này khiến Hoắc Tư Thần rất mệt mỏi và tự trách, cho đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên hiện lên một dãy số lạ.
“Xin chào, Hoắc tổng, cháu nghe danh chú đã lâu.”
“Cậu là…?”
“Cháu là Nam Cung Phi Vũ, chỉ muốn gọi điện thoại để báo tin Diệp Liên bình an.”
Nói rồi, Nam Cung Phi Vũ đưa điện thoại cho Diệp Liên. Cô có chút run rẩy cầm lấy, nghe giọng của chú Tư Thần, cô cắn môi nói:
“Chú, là cháu đây.”
“Liên Liên? Thật sự là cháu? Cháu đang ở đâu?” Hoắc Tư Thần hỏi.
“Cháu… đang ở nhà cha đẻ.” Diệp Liên mím môi, giọng có chút run: “Cháu bây giờ rất ổn, cháu chỉ muốn báo cho mọi người biết vậy thôi ạ. Sau này cháu sẽ ở lại đây.”
Nghe được con bé bình an, Hoắc Tư Thần rốt cuộc bỏ xuống được gánh nặng trên vai. Cả Hoắc gia đều đang tìm con bé và phát điên lên vì không thấy một chút dấu vết nào, đột nhiên sao lại ở Nam Cung gia? Mà Diệp Liên nói đó là nhà cha đẻ?
Hoắc Tư Thần hơi nghi hoặc, lại không muốn tọc mạch vào chuyện riêng của Nam Cung gia. Cái tên Nam Cung Phi Vũ này không phải anh chưa từng nghe qua, là con trai của một người đàn ông khét tiếng trong giới xã hội đen.
Diệp Liên nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
“Đợi thời gian thích hợp, cháu sẽ về thăm mẹ Tiêu, và cả anh Duẫn Hạo nữa.”
Chỉ trong một thời gian ngắn mà cô như biến thành con người khác, không còn trưng ra vẻ mặt vui tươi nữa, cô trở nên trầm tĩnh hơn nhiều lắm, cũng rất ít cười. Khi nghĩ về việc mình đã bị một người đàn ông xa lạ chạm vào, cô lại buồn nôn. Chấn thương tâm lý sau những việc đó khiến cô không thể mở lòng với ai, hiện tại luôn giữ khoảng cách cùng người khác, đặc biệt là người khác giới.
Nếu trở lại gặp mặt Duẫn Hạo, cô phải làm thế nào chứ? Diệp Liên rất muốn nhìn thấy anh, nhưng cô sợ lắm, sợ mình sẽ run lên bần bật khi anh đến gần, sợ bản thân sinh ra cảm giác ghê tởm bàn tay của anh. Cô không biết đến bao giờ mới vượt qua được nỗi ám ảnh đó…
Diệp Liên gửi lời chúc bình an cho cả gia đình, nói nhớ họ, sau đó ngắt máy.
Số điện thoại mà Diệp Liên dùng cũng không phải của Nam Cung Phi Vũ, sau khi gọi xong thì lập tức tháo sim ra vứt đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, Hoắc Duẫn Hạo đã ở lại Mỹ được ba tháng. Anh nhiều lần muốn nói chuyện với Diệp Liên nhưng mẹ chỉ cười né tránh.
“Con chỉ cần cố gắng hồi phục là được rồi.”
“Mẹ, có phải mẹ đang giấu con cái gì không?”
Duẫn Hạo đâu phải kẻ ngu, liên tục ba tháng không cho anh liên lạc với Diệp Liên mà bình thường sao? Anh thậm chí chưa từng nghe thấy chút tin tức gì của em ấy, anh vô cùng sợ hãi mà nói:
“Mẹ nói cho con biết đi, có phải em ấy xảy ra chuyện rồi không?”
Thấy con trai kích động đến nỗi run lên, Tiêu Linh vội vàng nói:
“Không, Diệp Liên vẫn ổn. Con bình tĩnh một chút! Con bé…”
“Con bé làm sao?” Duẫn Hạo siết chặt vành ghế của xe lăn, khuôn mặt trắng bệch mang theo cảm giác bệnh tật nay lại càng trắng hơn. Tim anh đập nhanh một cách bất thường, nhưng anh lại không phát hiện ra.
“Con bé về nhà cha đẻ một thời gian, mẹ đã nói con đừng kích động mà?” Tiêu Linh không thể giấu được nữa.
“Về nhà cha đẻ? Vậy vì sao không gọi điện thoại cho con?” Duẫn Hạo đỏ mắt hỏi mẹ mình, nắm tay của anh nổi đầy gân xanh vì tức giận. Anh đã hỏi rất nhiều lần, mỗi lần mẹ đều né tránh, bây giờ anh thật sự không muốn nhịn nữa.
Tiêu Linh lựa lời mà nói:
“Diệp Liên dường như rất sốc vì biết được thân thế của mình, con bé chỉ gọi một lần vào ba tháng trước, thông báo bình an và nói đang ở nhà cha đẻ. Khi nào có thời gian, con bé tự khắc sẽ về thăm chúng ta.”
“Không có lời nào muốn nói với con cả?”
Lần này Tiêu Linh không trả lời được, bởi vì thật sự con bé chỉ nói mấy câu mà thôi. Về sau thì Hoắc Tư Thần bảo nên tôn trọng quyết định của Liên Liên, có lẽ Nam Cung gia mới là nơi thích hợp nhất với con bé.
Duẫn Hạo tức giận đưa tay đẩy xe lăn, muốn xông ra ngoài nhưng nửa chừng bị mẹ chặn lại:
“Con định đi đâu vậy?”
“Con khỏe rồi, bây giờ còn muốn về ngay lập tức!”
“Con nhìn lại bản thân con xem, con muốn gặp Diệp Liên trong tình trạng này?” Tiêu Linh nhíu mày.
Bây giờ Duẫn Hạo đang ngồi xe lăn, còn chưa hoàn toàn hồi phục mà muốn trở về là không thể. Cho dù mẹ anh cho phép, bác sĩ phụ trách cũng sẽ nhất quyết phản đối, nửa chừng cắt ngang điều trị như vậy là không tốt.
Duẫn Hạo tự nhìn chính mình, anh hiểu lời mẹ nói, không nên để Diệp Liên nhìn thấy anh trong bộ dạng thảm hại thế này, nhưng anh không thể chịu được. Đã ba tháng rồi anh chưa được nói chuyện với Diệp Liên, thậm chí lúc ngủ mơ anh còn mơ thấy cô nói chuyện với mình.
“Con sẽ chờ đến khi có thể đứng lên lại, nhưng không được quá nửa năm.”
“Bác sĩ nói nhiều nhất ba tháng nữa là khỏi.” Tiêu Linh thở phào nhẹ nhõm khi thấy con trai có vẻ bình tĩnh hơn một chút. “Dù sao con cũng đã chờ ba tháng rồi, có chờ thêm ba tháng cũng không quá lâu.”
“Con hiểu rồi.” Duẫn Hạo đẩy xe lăn đi ra ngoài. “Con muốn ở một mình.”
Bên ngoài vừa vặn đang là mùa đông, tuyết rơi phủ kín cả tầm mắt Duẫn Hạo. Anh cầm chặt vòng tay may mắn mà Diệp Liên đưa cho mình, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết trắng xóa phiêu lãng trong không khí.
Ba tháng, chỉ cần ba tháng nữa thôi, sau khi trở về anh nhất định sẽ đến nhà cha đẻ của Diệp Liên thăm em ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT