Diệp Liên ngủ gục ngay bên cạnh giường, mãi cho đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh giấc do tư thế ngủ không đúng nên bị đau. Lúc này Tiêu Linh cũng chỉ vừa dậy chưa lâu, bởi vì chuyện hôm qua khiến bọn họ lo lắng quá độ nên ảnh hưởng đến sức khỏe một chút, bây giờ trạng thái của cả hai đều rất kém.

Quản gia mang đồ ăn sáng đến cho bọn họ, hai người mới được tiếp thêm chút sức. Theo lời của bác sĩ thì Duẫn Hạo có thể cần thêm mấy ngày nữa mới tỉnh, không cần gấp, trong thời gian này thường xuyên trò chuyện cùng anh sẽ rất có lợi cho sự hồi phục sắp tới.

Diệp Liên không có gì làm, vì đang nghỉ hè nên cô có thể thoải mái ở lại bệnh viện. Cô nói chuyện với anh rất nhiều, còn nhiều hơn cả Tiêu Linh. Cô cầm sách ra đọc cho anh nghe, rồi hát một bài hát mà cô thích. Diệp Liên phát hiện cô chẳng hiểu anh ấy chút nào, cô không biết Duẫn Hạo thích nghe nhạc gì, thích ăn cái gì, từ trước đến giờ chỉ có anh là chú ý đến cô.

Lại qua thêm hai ngày, Duẫn Hạo vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh. Diệp Liên thay mẹ Tiêu bóp tay bóp chân cho anh, rồi trò chuyện với anh rất nhiều, nhưng người trên giường không hề phản ứng dù chỉ một lần.

Bác sĩ cảm thấy cần phải kiểm tra thêm lần nữa, thấy tình hình bệnh nhân ổn định, ông rất ngạc nhiên:

“Chiếu theo tình trạng này, lẽ ra không quá ba ngày bệnh nhân sẽ tỉnh dậy mới đúng, đây là một trường hợp hi hữu.”

Hoắc gia cũng liên hệ với vài vị bác sĩ giỏi đến bên này, sau đó thì đều chẩn đoán tương tự. Sức khỏe của Hoắc Duẫn Hạo không có vấn đề gì, mà chẳng qua trong tiềm thức không muốn tỉnh dậy nữa, có vẻ là một loại bệnh tâm lý.

“Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi.”

Tiêu Linh nghe xong câu này, cả người như bị thứ gì nặng nề nện trúng. Cô run giọng lắp bắp:

“Sao, sao lại như vậy được? Nếu lại qua mấy ngày mà thằng bé không tỉnh thì sao?”

“Có thể sẽ có nhiều biến chứng hơn, chúng tôi cũng không còn cách nào.” Bác sĩ rất áy náy vì không thể giúp gì được cho gia đình.

Diệp Liên cũng rất sốc, cô đứng ở bên giường giữ chặt tay Duẫn Hạo. Cô phát hiện anh ấy không đeo vòng tay may mắn! Cô gọi điện thoại cho quản gia, nhỏ giọng hỏi ông:

“Quản gia, cháu có thể nhờ ông một việc được không?”

“Cháu cứ nói đi.”

Khi cô hỏi ông về cái vòng tay, ông hơi sững người rồi mới cố nhớ về thứ đó, lát sau thì bảo ông sẽ đi tìm thử xem.

Buổi chiều đó, Tiêu Linh vì chuyện Duẫn Hạo khó tỉnh dậy mà sa sút tinh thần, cơm cũng không ăn được.

Diệp Liên thì ra cửa chờ quản gia, thấy ông ấy vội vã chạy đến đưa cho cô một cái hộp nhỏ tinh xảo, cô rối rít cảm ơn:

“Vất vả cho ông rồi ạ!”

“Được rồi, không cần cảm ơn.” Quản gia tuy rằng cũng có tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, ông nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Diệp Liên thì vô cùng đau lòng.

Diệp Liên ôm hộp nhỏ quay lại chỗ giường bệnh, cô lấy “vòng tay may mắn” ở bên trong ra. Giống y như cái của cô, nhưng bởi vì được anh bảo quản không dùng đến nên trông còn mới hơn một chút. Cô nghĩ nghĩ, lấy vòng tay của mình đeo lên cho Duẫn Hạo rồi nói:

“Vòng tay này của em rất may mắn đó, lúc nào cũng giúp em tai qua nạn khỏi, lần trước em suýt bị bắt cóc có cầu nguyện, chú Nhị Bình xuất hiện cứu em liền. Bây giờ em đem sự may mắn của em cho anh, hy vọng anh sẽ mau tỉnh lại.”

Cô đeo vòng tay của anh lên cho chính mình, đặt chúng nó ở cạnh nhau rồi nhìn thật lâu. Duẫn Hạo không phải anh trai của cô. Anh ấy nói đúng, bọn họ không thể nào cứ xem nhau là anh em mãi được.

Sau vụ việc lần này, cô đột nhiên nhận ra Duẫn Hạo vô cùng quan trọng đối với cô, là sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Vậy nghĩa là, cô đã thích anh ấy rồi phải không?

Diệp Liên không rõ cô thích anh theo kiểu nào, nhưng chung quy vẫn là thích. Cô muốn giải thích cho anh chuyện cô và Lập Trì chỉ là hiểu lầm, rất muốn nói với anh mai sau cô sẽ không xem anh như anh trai nữa.

Nhưng tất cả đều tan thành mây khói, sự mong mỏi của Diệp Liên không được trời cao nghe thấy.

Ngày thứ bảy sau khi Duẫn Hạo hôn mê sâu, Tiêu Linh nói với Diệp Liên:

“Mẹ quyết định đưa Duẫn Hạo ra nước ngoài để có điều kiện chữa trị tốt hơn, Liên Liên, con… Con thấy thế nào? Con muốn ở lại Hoắc gia hay về nhà với cha Diệp?”

“Đi nước ngoài?”

“Ừm.”

“Con…” Diệp Liên không biết phải làm sao, nói vậy là cô phải ở đây một mình?

“Liên Liên ngoan, con cứ từ từ suy nghĩ, sau khi quyết định rồi thì nói lại với mẹ.”

Tiêu Linh xoa đầu con bé, trong khoảng thời gian này là con bé đã ở cạnh chăm sóc cho Duẫn Hạo, khóc vì thằng bé rất nhiều rồi.

Nhất thời, Diệp Liên không biết nên trở về quê nhà hay ở lại Hoắc gia. Cô hỏi:

“Nếu anh ấy đi ra nước ngoài thì mẹ Tiêu có đi cùng không ạ?”

“Có, mẹ muốn đi chăm sóc thằng bé.”

“Vậy ạ…” Diệp Liên hoang mang, tạm thời cô vẫn muốn ở đây, vì có lẽ khi Duẫn Hạo trở về, anh sẽ rất vui nếu thấy cô vẫn luôn ở Hoắc gia chờ anh? “Con sẽ ở lại Hoắc gia chờ anh ấy.”

Tiêu Linh sờ khuôn mặt non nớt của Diệp Liên rồi nói:

“Đứa trẻ ngoan, vất vả cho con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play