Xe chạy thẳng đến bệnh viện, cả đoạn đường đi không ai nói lời nào, Tiêu Linh và Diệp Liên đều nghẹn ngào bật khóc. Đối với Tiêu Linh, Duẫn Hạo là quá nửa cuộc sống của cô. Trước kia khi cô mang thai thằng bé cũng chỉ là vô tình, trải qua thời gian đấu tranh tư tưởng dữ dội, cô quyết định sinh đứa trẻ trong bụng ra. Nhưng vì sợ nó không có cha, cô đã đi tìm Hoắc Tư Thần. Nghĩ lại, có lẽ là vì sự xuất hiện của đứa trẻ này cho nên cô mới can đảm như thế, và cũng ngu ngốc như thế, tìm tới người đàn ông đêm đó đã ngủ cùng cô.

Trải qua rất nhiều trắc trở, cô rời khỏi Hoắc Tư Thần và một mình sinh con ở nơi đất khách quê người. Duẫn Hạo như là ánh sáng trong thế giới tăm tối của cô, là động lực để cô sống tiếp vào những ngày cô đau khổ nhất, cho nên có thể nói thằng bé còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô.

Móng tay ghim sâu vào trong da thịt, Tiêu Linh cố gắng bình tĩnh để không bật khóc, nhưng tay cô vẫn đang run lên rất khẽ. Cô sợ, sợ Duẫn Hạo xảy ra chuyện không may! Mặc dù Mặc Phong không nói rõ là nghiêm trọng đến mức nào, nhưng nếu phải vào phòng cấp cứu thì cũng chẳng phải nhẹ. Cô lo lắng bất an, trái tim đập mỗi lúc một nhanh hơn, đến mức cô cảm thấy khó thở.

Hoắc Tư Thần thấy vợ mặt mũi trắng bệch thì đưa một tay qua nắm lấy tay cô:

“Em đừng lo, Duẫn Hạo sẽ không sao đâu.”

Anh muốn an ủi cô, nhưng khi nói ra lời này, trong lòng anh cũng đang rất lo lắng. Giống như Tiêu Linh, đứa con trai thông minh lanh lợi của anh chính là mạng sống của anh, nếu nó xảy ra chuyện gì, anh nghĩ anh cũng rất khó mà chịu đựng được.

Hai người im lặng không nói gì, Tiêu Linh âm thầm cầu nguyện cho con trai.

Phía sau, Diệp Liên đã khóc không thành tiếng, cô ôm lấy quản gia và rơi nước mắt. Cô cũng sợ, sợ lắm. Anh ấy nhất định sẽ ổn thôi, sẽ không sao đâu! Cô không nên đẩy anh ấy ra, không nên phản ứng thái quá để anh ấy đi chơi giải sầu với chú Mặc. Nguyên do là ở cô, tất cả là tại cô!

Bàn tay Diệp Liên không ngừng run lẩy bẩy, cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng, càng là như vậy, nỗi đau trong lòng càng rõ ràng.



Trước phòng cấp cứu, Mặc Phong đang đi qua đi lại liên tục. Ông đã chờ nửa tiếng rồi, sao bác sĩ vẫn chưa ra ngoài, chẳng lẽ nghiêm trọng đến mức đó sao?

Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng bật mở, một vị y tá vội vã đi ra ngoài. Thấy cô, Mặc Phong vội hỏi:

“Thế nào rồi?”

“Xin lỗi, không biết anh có phải người nhà của bệnh nhân không? Bệnh nhân bị xuất huyết não, cần phải tiến hành phẫu thuật, mời anh theo tôi đi làm thủ tục.” Y tá nhìn ông rồi nói.

Giọng của cô không phải rất to, nhưng đủ để cả nhà của Hoắc Tư Thần vừa đi tới nghe được. Tiêu Linh trực tiếp ngã quỵ tại chỗ, may mà Hoắc Tư Thần nhanh tay đỡ cô lại. Cô hoảng loạn nắm lấy tay anh:

“Tư Thần, thằng bé, thằng bé…”

“Em đừng kích động.” Hoắc Tư Thần ôm chặt cô, nhìn cô khóc òa lên thì trong lòng càng nặng nề.

Hai người bọn họ đều nghe được, Hoắc Tư Thần đỡ Tiêu Linh đi đến bên ghế cho cô ngồi xuống rồi quay sang nói với y tá:

“Tôi là cha của bệnh nhân, tôi sẽ cùng cô đi làm thủ tục.”

“Vâng, anh chờ một lát.” Y tá quay vào trong trước ánh mắt mong mỏi của mọi người. Sau đó rất nhanh đã trở lại và nói: “Không đủ thời gian để chuyển bệnh nhân lên phòng phẫu thuật, rất có thể bệnh nhân sẽ tử vong trong quá trình chuyển phòng bệnh, chúng tôi sẽ phẫu thuật ngay tại đây. Tôi nói trước cho gia đình, chuẩn bị tâm lý đi.”

Nói xong, y tá ra hiệu cho Hoắc Tư Thần đi theo mình, hai người vội vã đi khỏi nơi đó.

Tiêu Linh nghe y tá nói mà thở không được, chỉ có thể ngồi ở một bên cố gắng hô hấp, ngực như bị kim châm đâm vào. Cô tức giận quay sang nhìn Mặc Phong, vung tay lên tát vào mặt hắn vào một cái.

Chát.

Cái tát này hội tụ tất cả sức lực trên người cô, nhưng Mặc Phong không hề né tránh hay phản ứng gì, chỉ nhắm mắt đón nhận nó. Cô tức điên mà hỏi hắn:

“Tại sao anh lại đưa Duẫn Hạo đến nơi đó? Anh không biết quán bar là nơi thế nào à? Tại sao lại để thằng bé xảy ra chuyện, tại sao? Tại sao?”

Sau khi đánh hắn thì cô lại nắm lấy cổ áo của hắn vừa khóc vừa kéo.

“Tôi chỉ có một mình Duẫn Hạo thôi! Duy nhất! Anh có biết Duẫn Hạo là người quan trọng nhất của tôi không? Hả?”

Nhìn cô tức tưởi lôi kéo mình như thế, Mặc Phong chỉ biết im lặng nhắm mắt không dám đối mặt với cô:

“Xin lỗi.”

Tiêu Linh gào lên:

“Xin lỗi là xong? Anh xin lỗi là thằng bé sẽ không sao hả? Anh có biết nó quan trọng với tôi như thế nào không? Đồ khốn kiếp!”

Cô dùng chút sức lực còn lại giữu chặt áo của Mặc Phong, rất muốn đánh hắn, đổ hết tội lỗi lên đầu hắn, nhưng rõ ràng đây là chuyện chẳng ai mong muốn. Cô gào to như vậy chỉ mong có thể khiến bản thân đỡ đau khổ. Phẫu thuật xuất huyết não tỷ lệ tử vong cao, cho dù có thành công thì sao chứ? Các chức năng đều bị ảnh hưởng, thậm chí có thể bị liệt, bị mất trí nhớ hay sống thực vật. Cô phải làm sao với sự thật này đây?

Trong hành lang chỉ có tiếng khóc của Tiêu Linh, lúc này quản gia đang ôm chặt lấy Diệp Liên, bởi vì con bé cũng sắp đứng không vững rồi. Từ lúc nghe thấy y tá nói phải phẫu thuật do xuất huyết não thì con bé đã ngơ ngác nhìn vào phòng cấp cứu mà không nhúc nhích.

Diệp Liên không biết được xuất huyết não nghiêm trọng thế nào, cô chỉ biết là phải phẫu thuật thì đồng nghĩa với việc rất nguy hiểm. Cô nắm chặt tay quản gia, lẳng lặng rơi nước mắt.

Tiếng mắng chửi của Tiêu Linh nhỏ gần, nhỏ dần, biến thành tiếng khóc đầy bất lực. Cô chưa bao giờ sợ hãi như thế này trước đây, thậm chí khi cô bị hiểu lầm và trốn khỏi Hoắc gia cũng chưa từng có cảm giác như linh hồn bị rút đi như vậy. Nếu có thể, cô muốn đổi mạng sống của mình cho thằng bé, đứa nhỏ mà cô yêu thương và chăm sóc mười mấy năm qua bây giờ không rõ sống chết!

Đợi cho Tiêu Linh bình tĩnh lại một chút, Mặc Phong mới cúi đầu nói:

“Xin lỗi. Tôi thật sự không nghĩ mọi chuyện lại thế này…”

Tiêu Linh không trả lời hắn, cô ngồi thừ người ra ở trước phòng cấp cứu, mắt đỏ hoe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play